Cuồng Si Chương 32

[Cập nhật lúc: 20:11 02/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Cuồng Si - Chương 32 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Edit: Ano

Khi Thời Diên đi ra, đã thấy xe của Bùi Kỵ đậu ở đó.

Anh đang dựa lưng vào xe, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực như lửa.

Giờ phút này, trên bầu trời chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, quầng sáng màu cam nhẹ nhàng phủ lên người anh, màu sắc giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm đêm hôm đó, phản chiếu khuôn mặt âm trầm nhưng vô cùng mềm mại của anh.

Anh mặc vest đen, tay cầm bó hoa, trông có vẻ hơi không hợp.

Nhưng lại có một cảm giác hài hòa không thể giải thích được.

Cứ như thể…họ đang thực sự yêu nhau vậy.

Thời Diên sững sờ trong vài giây, nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Hẳn là bởi vì Lạc Thanh Y nói với anh phải diễn cho thật giống, cho nên anh mới tới đón cô, dọc đường thuận tiện mang theo một bó hoa.

Sau khi lặp đi lặp lại điều này trong lòng nhiều lần, Thời Diên hít một hơi thật sâu trước khi đi về phía anh.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Kỵ ngước lên, ánh mắt dịu dàng.

Anh nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi: “Sao em ra muộn thế.”

Vẻ mặt anh tự nhiên, như không có chuyện gì, đưa hoa cho cô.

Thời Diên đột nhiên bắt đầu tự hỏi liệu anh có phải thực sự không nhớ những gì đã xảy ra hôm qua hay không.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đón lấy đóa hoa trong tay anh, hương hoa hồng xộc vào mũi, cô như lạc vào giữa muôn hoa, mùi hương khiến người ta sảng khoái.

Khóe môi cô hơi cong lên, còn chưa kịp nhếch lên, cô đã nhớ tới lời Lạc Thanh Y nói lúc chiều.

“Buổi chiều em có quay thêm hai cảnh… Sao anh lại ở đây? Lạc Thanh Y bảo anh tới sao?”

Anh mở cửa sau cho cô, trầm giọng đáp: “Ừm.”

Chắc chắn rồi.

Thời Diên cụp mắt xuống, lặng lẽ mân mê đóa hoa trong tay rồi im lặng.

Bùi Kỵ nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn cô vài giây rồi đột nhiên trầm giọng nói.

“Thời Diên.”

Thanh âm của anh trầm thấp, có từ tính, vang vọng ở trong không gian xe yên tĩnh, âm cuối hơi kéo dài.

Cô ngước nhìn anh, hơi giật mình.

Bùi Kỵ cụp mắt xuống nhìn cô, trong đôi mắt của anh dường như chỉ chứa hình bóng cô.

Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Không phải ai nói anh tới thì anh đều sẽ tới có biết không?”

Nghe vậy, Thời Diên giật mình.

Sau vài giây, cô dần nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.

Không phải diễn kịch. Anh chỉ là muốn tới đón cô, tặng hoa cũng thế.

Nếu là cô. Anh sẽ chủ động làm những việc này.

Đúng như những gì cô nghĩ sao?

Không hiểu sao, tim cô đột nhiên loạn nhịp.

Tuy nhiên, Bùi Kỵ dường như không muốn giải thích thêm, tiếp tục nhìn xuống tài liệu.

Thời Diên mím môi, ánh mắt đột nhiên lại rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Đó là chiếc nhẫn cưới bằng bạc anh đeo trong buổi phỏng vấn ngày hôm đó.

Tuy không thể nhìn rõ trong cuộc phỏng vấn, nhưng khoảng cách hiện tại đủ để Thời Diên thấy nó.

Đó là một chiếc nhẫn cưới nam vô cùng đơn giản, chiếc nhẫn bạc mỏng ôm chặt lấy ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, trông cực kỳ đắt tiền.

Trên chiếc nhẫn hình như có khắc thứ gì đó, nhưng do ánh sáng nên nhìn từ góc độ của Thời Diên lại nhìn không ra.

Cô chăm chú liếc trộm nó, thậm chí không nhận thấy ánh mắt của người đàn ông đang nhìn qua cô.

Bùi Kỵ nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Anh chậm rãi hỏi: “Đẹp không?”

Thời Diên mải mê ngắm nhìn, định gật đầu theo bản năng, nhưng cô chợt tỉnh lại.

Vành tai lặng lẽ đỏ lên, cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Mua lúc nào?”

Bùi Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Tôi quên mất rồi.”

Có lẽ trước buổi phỏng vấn ngày hôm đó, anh ấy đã nhờ thư ký của mình tùy tiện mua.

Thời Diên không tiếp tục hỏi nữa, lại nhìn về phía trước.

Lần này nhìn thẳng.

Lúc này, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên.

Thời Diên nhấc máy, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát.

Cuộc gọi từ Quý Vân Sanh.

Cô vẫn nhớ như cuộc gọi của Quý Vân Sanh ở nhà Bùi Kỵ.

Nhưng lần này là trong xe. Có một người lái xe phía trước.

Sẽ ổn thôi …

Thời Diên bình tĩnh lại, thong thả trả lời điện thoại.

“Xin chào, Vân Sanh.”

Bên cạnh, đầu ngón tay đang cầm văn kiện của người đàn ông đột nhiên dừng lại.

Thời Diên lặng lẽ liếc nhìn Bùi Kỵ, thấy vẻ mặt anh không còn nổi cơn thịnh nộ như lần trước, cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Quý Vân Sanh ở đầu bên kia điện thoại ấm áp nói: “Thời Diên, tối nay em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi, đã lâu không ăn cơm cùng nhau.”

“Đêm nay em bận rồi, hai ngày nữa nhé?”

Tay cầm tài liệu của Bùi Kỵ dần dần khựng lại.

“Được. Hẹn gặp lại.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại “nguy hiểm” này, Thời Diên bình tĩnh cất điện thoại trở lại túi xách.

Sau toàn bộ quá trình, người xung quanh không phản ứng gì.

Thật bình tĩnh, không giống anh ấy.

Nhưng tất nhiên vẫn còn tốt nếu không phát điên.

Thời Diên thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Kỵ đưa cô đến một nhà hàng Giang Nam nổi tiếng ở Bắc Thành.

Anh biết sở thích của cô, đặc biệt là cô thích ăn gì. Hai người đều ở trong phòng bao nên không cần lo lắng bị chụp ảnh hay bị người khác nhận ra.

Thời Diên ăn một cách vui vẻ, nhưng Bùi Kỵ dường như không hứng thú lắm, suốt thời gian đó chỉ gắp đồ ăn cho cô.

Nhưng anh bình thường không nói nhiều, vì vậy Thời Diên cũng không nghĩ nhiều.

Sau bữa tối, Bùi Kỵ đưa cô xuống lầu.

Cô bước xuống xe với bó hoa trên tay, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau.

“Vậy em đi lên trước?”

Bùi Kỵ hờ hững đáp.

“……”

Thời Diên cũng không ở lại lâu, ôm bó hoa đi lên lầu.

Sau khi vào cửa, cô không lập tức đặt bó hoa hồng xuống mà nhìn chằm chằm vào nó một lúc.

Rõ ràng là cô đã nhận được rất nhiều hoa.

Nhưng bằng cách nào đó cô vẫn nghĩ rằng cái này là đẹp nhất. (bị con đĩ tình iu quật đó hí hí

Truyện mới