Lúc này, nha hoàn bưng thuốc tiến lên, nói: “Phu nhân, thuốc sắp nguội rồi, lão gia bảo người uống lúc còn nóng.”
Uyển phu nhân nhấp một ngụm không biết mùi vị gì, đột nhiên cảm nhận được mùi m.á.u tanh giữa răng môi, liền ôm cổ họng nôn ọe.
Nha hoàn vừa lau cho nàng ta, vừa an ủi: “Phu nhân, thuốc này là lão gia cắt m.á.u tim làm thuốc dẫn mới sắc được, dù khó uống đến đâu, người cũng phải uống hết.”
“Máu tim?” Uyển phu nhân ngẩng phắt đầu lên, “Ông ấy sao phải làm vậy? Vậy… bây giờ ông ấy thế nào rồi?”
Liên Kiều vội vàng tiến lên, nói: “Triệu thái thú không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Uyển phu nhân bưng bát thuốc, môi mấp máy, một lúc lâu sau, nàng ta lảo đảo, dường như không chịu nổi, bát thuốc trong tay rơi xuống đất, cả người cũng lắc lư ngã xuống giường.
“Phu nhân!”
Trong chốc lát, đám nha hoàn, Hàn phương sĩ đều vây quanh, Triệu thái thú vừa tỉnh lại, cũng loạng choạng bước đến.
Sau một hồi lo lắng bồn chồn, mãi đến tối, Uyển phu nhân mới qua cơn nguy kịch.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp