Lục Vô Cữu dừng một chút: "Nàng chắc chứ?"
Liên Kiều vùi đầu, lầm bầm: "Nhanh lên, nói nhảm cái gì!"
Dù sao chỉ cần nàng không nhìn thấy thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Vô Cữu bèn nắm lấy cành non đó, từng chút từng chút dùng đầu ngón tay dính thuốc xoa lên lá.
Ừm, cảm giác này thật kỳ lạ, giống như bị người ta sờ từ xương cụt lên đến đỉnh đầu.
Liên Kiều vặn vẹo m.ô.n.g không nhịn được mà cựa quậy, những cành lá lắc lư chọc tới chọc lui, bị Lục Vô Cữu vỗ một cái.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp