Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ Chương 333: Chương 333

[Cập nhật lúc: 19:44 05/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 333: Chương 333 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

[Thiên Nguyên năm thứ 7, ngày mồng Chín, tháng Hai]

Cha bỗng nhiên đối xử với ta thật hào phóng.

Không chỉ mua cho ta bánh mơ mà ta vẫn luôn thèm thuồng, mà còn cho ta ăn thêm hai viên đường.

Sau đó, người dạy ta chơi một trò gọi là “giả bệnh”.

Giả vờ đau bụng, lăn lộn trước mặt mẹ xem bà có nhận ra không.

Ta nghe lời làm theo, mẹ hoảng hốt, chẳng còn tâm trí đi cùng bá bá dạo chơi nữa, ôm ta chạy thẳng đến Dược Vương Cốc.

Trò giả bệnh này trước nay ta chưa từng thử qua, thật thú vị làm sao!

Nhưng giả bệnh hai ngày, mỗi ngày đều nằm trên giường ren/ri, ta bắt đầu cảm thấy chán chường.

Ta bèn hỏi cha khi nào mới không cần giả vờ nữa, cha đáp rằng sắp rồi.

Đến ngày thứ ba, bá bá kia rốt cuộc rời đi.

Cha lúc này mới bảo ta ngồi dậy, còn mua cho ta một gói bánh mơ khác.

Ta cùng cha len lén ăn sạch, không để mẹ phát hiện.

Cha nói đây là bí mật giữa hai người chúng ta, còn ngoắc tay hứa hẹn, không được để lộ ra ngoài.

Ta thực mong bá bá kia lại đến chơi một lần nữa!

Hắc hắc, như vậy ta lại có thể tiếp tục trò giả bệnh, mỗi ngày đều được ăn hai miếng bánh mơ và hai viên đường!

Ta cẩn thận hỏi cha khi nào bá bá sẽ trở lại.

Nào ngờ sắc mặt cha trầm xuống, rõ ràng không vui.

Ngày đó, người đã hứa cho ta cả một miếng bánh mơ, thế mà cuối cùng lại cắn mất một miếng to, chỉ để lại cho ta một mẩu bé xíu bằng móng tay.

Ta lập tức òa khóc, cha chẳng những không dỗ, mà còn cười rộ lên.

Ta ghét cha!

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Một, tháng Ba]

Dạo này, Lục Vô Cữu dường như ôn hòa hơn rất nhiều.

Những món quà ta tặng, hắn đều thu nhận.

Ta gọi hắn ra ngoài, hắn cũng vui vẻ cùng ta dạo chơi, thậm chí còn chịu cùng ta tỷ thí.

Mặc dù lúc nào hắn cũng đánh rơi kiếm của ta, nhưng không sao, ta nhất định có ngày thắng được hắn!

Thế nhưng gần đây ta không dám ra ngoài tìm hắn tỷ thí nữa, bởi vì… răng cửa của ta rụng mất rồi!

Mỗi lần ta mở miệng, mẹ liền bật cười, cha cũng chế giễu ta.

Họ thật đáng ghét!

Ta tủi thân khóc òa, mẹ bèn bảo ta ném răng lên mái nhà, như thế răng mọc lại sẽ đều tăm tắp.

Ta làm theo, mẹ khen ta giỏi, còn nói sẽ làm kẹo hồ lô cho ta ăn, hai ngày nữa sẽ đi mua sơn tra.

Thật tuyệt!

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Bốn, tháng Ba]

Hôm nay, mẹ nói sẽ làm kẹo hồ lô cho ta.

Nhưng khi ta từ học đường trở về, lại chẳng thấy bóng dáng mẹ đâu.

Cha bảo mẹ về nhà ngoại rồi.

Hừ, nhất định là cha lại làm mẹ tức giận!

Bằng không, cớ gì cha lại khàn cả giọng, mắt đỏ hoe như vừa khóc thế kia?

Cha thường bảo ta đừng khóc nhè. Hóa ra, người cãi nhau thua cũng sẽ khóc nhè, thật đáng xấu hổ!

Mẹ thật quá đáng!

 

Vốn dĩ trước đây, mỗi lần trốn đi mẹ đều mang theo ta.

Nhưng lần này lại không.

Hẳn là mẹ chê ta mập rồi!

Bất chợt, ông nội tới.

Người muốn dẫn ta đến Kỳ Sơn nghỉ ngơi ít ngày.

Ta có chút không nỡ, muốn đợi mẹ trở về.

Nhưng ông nội bảo rằng ở Kỳ Sơn có rất nhiều kẹo hồ lô, thế là ta đồng ý ngay.

[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mồng Ba, tháng Tư]

Ta đã ở Kỳ Sơn tròn một tháng. Kẹo hồ lô ăn đến phát chán rồi, ta muốn về nhà!

Nhưng ông nội lại bảo mẹ vẫn chưa trở về, không cho ta quay về.

Ta nhớ mẹ quá!

Từ bé đến giờ, ta chưa từng xa mẹ lâu như vậy.

Nếu mẹ không quay về, ta sẽ đi tìm mẹ!

Mẹ yêu ta nhất, mẹ chưa từng từ chối ta bất cứ điều gì.

Chỉ cần ta đến, mẹ nhất định chịu trở về!

Cha đúng là vô dụng!

Một tháng trôi qua rồi, chẳng những chưa đón được mẹ, mà ngay cả ta cũng quên mất!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Truyện mới