Trong tay cầm một chiếc quạt hợp hoan, được làm từ tơ tằm băng nghìn năm, mờ ảo, che khuất một nửa, mơ hồ thấy được gương mặt trang điểm xinh đẹp phía sau chiếc quạt.
Hai người đứng cạnh nhau, càng thêm đẹp mắt, mãn nhãn vô cùng.
Mọi người thầm than trong lòng, chưa nói đến tu vi, chỉ riêng dung mạo, trên đời thật khó tìm được một đôi tiên nhân nào xứng đôi vừa lứa hơn hai người họ.
Giữa không khí hân hoan và tiếng chúc mừng như sóng dậy, chỉ có Liên Chưởng Môn khóe mắt ươn ướt, lặng lẽ quay đầu lại ở nơi không người, dùng tay áo lau nhẹ khóe mắt.
Nhưng thấy Liên Kiều vui vẻ, ông cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Lục Vô Cữu khi đưa nàng lên kiệu, dặn dò vài câu đầy ẩn ý.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp