Lục Vô Cữu nhướng mày: “Được, tất cả núi đều là của nàng, nàng muốn trồng thế nào thì trồng.”
Liên Kiều rất hài lòng, hôm nay thu hoạch khá lớn, đang định rời đi thì bị nắm tay lại.
“Đi ngay vậy sao?”
“Trời không còn sớm nữa, cha ta đang đợi.”
Sắc mặt Lục Vô Cữu rõ ràng tối sầm lại.
Liên Kiều đột nhiên hiểu ra: “Hôm nay chàng cố tình đến vì ta sao?”
Lục Vô Cữu lạnh mặt: “Nàng nói xem.”
Liên Kiều mím môi cười lớn: “Không ngờ chàng cũng có ngày hôm nay! Ta còn tưởng không ai trị được chàng chứ.”
Sắc mặt Lục Vô Cữu không được tốt lắm, Liên Kiều càng thêm đắc ý: “Lần đầu tiên gặp chàng, ta vốn định tặng chàng nhân sâm quả, lúc đó tính tình chàng rất xấu, còn không thèm nhìn ta.”
“Có sao?” Lục Vô Cữu thần sắc bình tĩnh.
Liên Kiều hừ hừ: “Không chỉ không lấy quả, đồ ta tặng chàng cũng bị chàng vứt đi, ta còn chưa tính sổ với chàng đâu! Chàng đừng tưởng ta dễ dàng bỏ qua như vậy.”
“Nói bậy, ta vứt đồ của nàng khi nào.” Lục Vô Cữu nhíu mày.
“Chàng đừng có chối!” Liên Kiều hùng hổ, “Ta tận mắt nhìn thấy, chàng vứt hết quân cờ và vỏ sò ta tặng, ngay ở hậu sơn.”
Lục Vô Cữu khựng lại: “Hậu sơn?”
“Đương nhiên! Ta nhặt hết về rồi, bây giờ vẫn còn chất đống trong phòng ta đấy.” Liên Kiều bây giờ nghĩ lại vẫn còn rất tức giận, “Nếu không thì tại sao sau đó ta không thèm để ý đến chàng nữa.”
Lục Vô Cữu trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào: “Không phải ta vứt, là Đại Quốc Sư.”
Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện, Liên Kiều hơi sững sờ: “Vậy là, ta hiểu lầm rồi?”
Lục Vô Cữu thản nhiên ừ một tiếng.
Khí thế Liên Kiều lập tức tiêu tan, sờ sờ đầu: “Vậy… vậy thì thôi.”
“Cứ thế mà thôi sao?” Lục Vô Cữu giọng điệu nhẹ nhàng, đem lời của nàng trả lại.
Liên Kiều mặt đỏ tía tai: “Vậy chàng còn muốn thế nào?”
Lục Vô Cữu cúi người, chỉ vào môi mình.
Liên Kiều hừ hừ hai tiếng, miễn cưỡng qua loa hai cái, Lục Vô Cữu rõ ràng không hài lòng, trực tiếp đè nàng lên cây hôn sâu.
Lá cây rơi lả tả, lúc tách ra, hai má Liên Kiều ửng đỏ lan rộng. Nàng nằm nhoài trên vai Lục Vô Cữu thở nhẹ, đầu ngón tay phủi đi lá cây rơi xuống, đột nhiên nói: “Trước đây ta cũng thường tặng lá cây cho chàng, màu vàng kim, chàng còn nhớ không?”
“Nhớ.” Lục Vô Cữu thuận miệng nói.
Liên Kiều đắc ý nói: “Đó là do ta nhặt ở hậu sơn, rất nhiều, trên lá có chữ, chàng phát hiện ra chưa?”
Lục Vô Cữu khựng lại: “Ừ.”
Liên Kiều lại nghi ngờ: “Nếu đã phát hiện ra sao lúc đó chàng không có chút phản ứng nào?”
Lục Vô Cữu im lặng.
Liên Kiều đẩy hắn ra, cẩn thận đánh giá hắn một lượt: “Chàng thật sự nhìn thấy rồi? Mỗi lần ta đều nghiêm túc viết thư cho chàng bằng lá cây, chàng chắc chắn chưa từng xem kỹ đúng không?”
Lục Vô Cữu chuyển chủ đề: “Quên rồi, lâu quá rồi.”
“Trí nhớ chàng tốt như vậy sao có thể quên được?” Liên Kiều không tin, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, “Được lắm, những thứ đó tuy không phải chàng vứt, nhưng chàng nhất định cũng không để tâm lắm, e rằng cũng chưa từng xem kỹ!”
Câu này đoán đúng được hơn nửa, Lục Vô Cữu lúc đầu quả thật không có hứng thú, chỉ thấy phiền.
“Suy nghĩ vẩn vơ.” Hắn nắm tay ho khan một tiếng, tránh không nói.
Liên Kiều càng thêm chắc chắn, nghiến răng nghiến lợi tính sổ với hắn.
Hai người ồn ào không dứt, lúc này, Thao Thiết ôm con mèo của nó nghe tiếng chạy đến, bĩu môi: “Cãi nhau ầm ĩ, vẫn là ta và Miêu Miêu tốt hơn.”
Miêu Miêu chính là con mèo Liên Kiều nhặt được hôm đó, Thao Thiết tìm chủ cho nó rất lâu, kết quả biết được chủ nhân của nó xuống núi về nhà rồi, vứt bỏ nó, nên đành phải giữ nó lại.
Hai đứa bất ngờ hợp nhau, Miêu Miêu không ngừng l.i.ế.m đầu Thao Thiết, l.i.ế.m cho cả đám lông rối bù trên đầu nó đều phẳng lì.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp