"Lần này, ngươi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội phục sinh nào."
Thanh Hợp rút ra, Đại Quốc Sư ngã quỵ xuống đất.
Tay Liên Kiều vẫn còn run rẩy, nhìn m.á.u trên kiếm, nhất thời không nói nên lời.
Nàng quay đầu lại, thấy Lục Vô Cữu thần sắc lãnh đạm, như đang nhìn một người không liên quan.
Thần lực nhanh chóng tiêu tán, Đại Quốc Sư biết mình đã không thể vãn hồi, nắm chặt bình ngọc trong tay, gắng gượng nói: "C.h.e.c trong tay ngươi cũng coi như là báo ứng, ta chỉ có một di nguyện, hãy giữ gìn hồn phách của mẹ ngươi, có lẽ một ngày nào đó có cơ duyên khác nàng ấy sẽ trở lại."
Lục Vô Cữu im lặng, không nói một lời.
Đại Quốc Sư ho khan vài tiếng: "Ngươi không có ký ức về mẹ ngươi, có lẽ không biết, nàng ấy là một người rất tốt. Nàng ấy từ nhỏ được nuôi dưỡng trên Phi Các, mỗi lần ta đi qua, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của ta, từ rất xa nàng ấy đã chạy ra ôm lấy ta. Nàng ấy cũng đặc biệt mềm lòng, nuôi rất nhiều thỏ, lại cảm thấy thỏ bị nhốt rất khổ sở, rõ ràng bản thân không nỡ, vẫn thả hết thỏ ra. Còn đối với những huynh đệ tỷ muội chưa từng gặp mặt, lại càng quan tâm, luôn quấn lấy ta hỏi bọn họ trông như thế nào."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp