Hắn biết đây là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma, những thứ này phần lớn là ảo giác, vì vậy hắn siết chặt hai tay, bất động, mặc cho chúng cắn xé đến m.á.u thịt be bét, ảo giác tuy là giả, nhưng cảm giác đau đớn lại là thật, rất nhanh, đau đớn đến tột cùng, trước mắt hắn tối sầm, mất đi ý thức.
Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, ma khí đã gần như không thể khống chế, đồng thời, cơ thể cũng đã hóa rồng một nửa.
Trong tay hắn đầy vảy còn nắm lấy cổ của một tu sĩ, đang vùng vãy kịch liệt, nhưng bị hắn liếc mắt nhìn, rất nhanh liền hóa thành tro bụi rơi xuống từ đầu ngón tay hắn.
Nhìn lại, bốn phía đã thành đống tro tàn.
Từ lời chỉ trích phẫn nộ của những người còn sống sót, hắn mới biết được những người hóa thành tro bụi này đều do hắn giết.
Ban đầu hắn không phản bác, nhưng dần dần lại nhớ lại cảm giác khi nắm lấy cổ của tu sĩ kia, tuy ấm áp, nhưng lại không có mạch đập.
Lúc đó ma khí vẫn đang cuồn cuộn, hắn cố gắng bình tĩnh giải thích, càng giải thích lại càng tệ hơn.
Hai bên đánh nhau, ma khí càng lúc càng nặng, càng lúc càng không thể khống chế, cuối cùng trở thành như những gì Liên Kiều nhìn thấy.
Liên Kiều từ từ lau khô nước mắt: “Vậy ra, hơn trăm tu sĩ kia không phải do chàng giết. Chàng bị người ta hãm hại phải không?”
Lục Vô Cữu nhíu mày, cũng không nói chắc chắn, chỉ nói: “Người trong tay ta quả thật không có mạch đập, còn những người c.h.ế.t trước đó, ta không có bất kỳ ký ức nào.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp