Liên Kiều bỗng cảm thấy cây trâm này làm quà mừng sinh thần thật chẳng lành, khẽ hừ một tiếng: "Tay nghề khắc trâm của ngươi thật kém cỏi, lễ vật tầm thường thế này không được, ta còn muốn thứ khác."
"Tầm thường?" Sắc mặt Lục Vô Cữu có vẻ không tốt.
Hắn vốn lão luyện, ít khi có tính khí trẻ con, lúc này ánh mắt phẫn nộ, lại càng khác lạ.
"Chọc trúng chỗ đau của ngươi rồi à?" Liên Kiều đắc ý nói, "Nói đi, mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm hỏng bao nhiêu ngọc rồi?"
Khóe môi Lục Vô Cữu mím lại: "Nói bậy."
Liên Kiều bĩu môi: "Ngươi cứ giả vờ đi, thừa nhận mình có khuyết điểm khó lắm sao? Ai mà chẳng có ưu điểm khuyết điểm, ngươi cũng có ưu điểm đấy thôi."
Lục Vô Cữu bỗng nhiên cười, ép nàng ngã ra sau: "Ưu điểm của ta ở đâu, hửm?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp