Vừa rồi quan tâm quá mức, căn bản không nhìn kỹ.
Liên Kiều nắm chặt chiếc khăn tay sạch sẽ nghiến răng cười lạnh: “Ngươi căn bản không sao đúng không, là cố ý đánh rơi khăn tay dụ ta đến?”
Lục Vô Cữu lại rất thẳng thắn: “Nguyện giả thượng câu, ta chỉ là đánh rơi, đến hay không là tùy nàng, nàng đến rồi chứng tỏ trong lòng nàng có ta.”
Liên Kiều vừa tức vừa giận, mặt nóng bừng, khạc nhổ hắn một cái: “Ti tiện!”
Lúc này nàng rút tay ra muốn đi Lục Vô Cữu cũng không giả vờ nữa, lật người đè nàng xuống.
“Thực ra, sợ nàng vô tâm, ta không chỉ đánh rơi một cái, nàng đến nhanh hơn ta tưởng, quan tâm ta như vậy sao?”
Liên Kiều càng tức giận: “Vô sỉ, tâm địa đen tối!”
Lục Vô Cữu khẽ cười: “Hay lắm. Sao không tiếp tục?”
“Hay cái gì, ta đang mắng ngươi đấy!” Liên Kiều tức giận nói.
“Giọng nói hay.” Lục Vô Cữu chạm vào khóe môi nàng.
Liên Kiều trợn tròn mắt, chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, nàng mím môi, cảm thấy mắng hắn cũng là tiện nghi cho hắn, tức giận nói: “Không biết xấu hổ!”
Lục Vô Cữu giữ gáy nàng cười khẽ.
Liên Kiều bực bội, bị đè đến n.g.ự.c đau, đưa tay đẩy đẩy: “Ngươi dậy đi, nặng quá, đè ta thở không nổi.”
Lục Vô Cữu ôm nàng càng chặt: “Không buông, thích nghi một chút.”
“Thích nghi cái gì?”
Liên Kiều vừa hỏi xong, lại nhớ đến lần trước ngây thơ vô tri không thích hắn ở trên cứ đòi đổi lại tự chuốc lấy khổ, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Liên Kiều thật sự không còn cách nào với hắn, không nhịn được thở dài khe khẽ, má lại nhẹ nhàng áp vào cổ hắn, thân mật dựa vào nhau.
Lục Vô Cữu quả nhiên là khắc tinh của nàng.
Liên Kiều ghét hắn nhưng không làm gì được hắn, thích hắn lại càng không làm gì được hắn.
Cổ nàng sắp gãy rồi, muốn đẩy ra, Lục Vô Cữu lại không cho, giữ nàng lại nói nhỏ: “Nàng mà còn cựa quậy nữa chưa chắc đã đi được đâu.”
Liên Kiều lập tức im lặng.
Hai người dựa vào nhau, nàng dần dần cảm thấy tiếng thở dốc của hắn ngày càng nặng nề, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì, mặt hơi đỏ lên.
Qua một lúc, Liên Kiều lại cảm thấy không đúng, người như Lục Vô Cữu, luôn thích làm nàng đỏ mặt để né tránh một số vấn đề, nàng nghe nhịp tim đập dồn dập của hắn lặng lẽ mở miệng: “Lục Vô Cữu, có phải ngươi rất khó chịu không?”
Lục Vô Cữu im lặng.
Liên Kiều đẩy đầu hắn ra, nâng cằm hắn lên quan sát: “Ngươi không nói, là bởi vì trong miệng toàn là m.á.u sao?”
Lục Vô Cữu định ngồi dậy, nàng trực tiếp hôn lên.
Quả nhiên, môi chạm môi, m.á.u theo khóe miệng hai người chảy ra, vô cùng rực rỡ.
Khi Liên Kiều buông ra, miệng đã dính đầy m.á.u tanh.
Lục Vô Cữu cũng cuối cùng không nhịn được ho khan, vừa ho, khăn tay toàn là máu, lại không ít hơn chiếc khăn tay dùng thuật che mắt vừa rồi.
Quả nhiên, có lẽ chiếc khăn tay hắn đánh rơi trên đường vừa rồi không hoàn toàn là thật, nhưng bệnh nặng hai ngày nay của hắn hẳn là không giả, nếu không thì đại thọ Hoàng hậu sắp đến, bọn họ không thể trì hoãn hồi kinh lâu như vậy.
Liên Kiều cẩn thận lau vết m.á.u cho hắn, vừa tức vừa giận: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ lại tẩu hỏa nhập ma…”
Lục Vô Cữu dần dần ngừng ho: “Nếu ta nói ta sắp hóa rồng, lời tiên tri có lẽ sẽ thành sự thật, nàng có sợ không?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp