Lục Vô Cữu cũng không gọi nàng, ánh mắt trầm xuống, bước ra ngoài.
Cửa vừa mở, gió núi ùa vào, Liên Kiều càng trốn sâu hơn.
Lục Vô Cữu một thân cẩm y đen, khí độ bất phàm, thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường, hoàn toàn khác với khuôn mặt vừa rồi ôm hôn Liên Kiều.
Mọi người bên ngoài đều cúi đầu, nhất thời không khí có chút ngượng ngùng.
Vẫn là Lục Vô Cữu lên tiếng trước: "Có việc gì?"
Giọng điệu bình tĩnh, thần sắc tự nhiên.
Chu Kiến Nam vẫn còn đang trong cơn sốc, chỉ dám liếc nhìn bằng đuôi mắt.
Lục Khiếu là người hoàn hồn đầu tiên, thần sắc phức tạp: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, hoàng huynh và Liên muội muội cùng biến mất, chúng ta được lệnh đi tìm, không ngờ..."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt không thiện cảm: "Hai vị đây là?"
"Gặp chút ngoài ý muốn, trúng độc, thần trí không được tỉnh táo." Lục Vô Cữu nói.
"Ồ?" Lục Khiếu ngẩng mắt, "Độc gì?"
"Dư độc trước đó." Lục Vô Cữu thản nhiên nói, bộ dạng không muốn nói nhiều.
Mọi người càng không dám hỏi.
Vẫn là Chu Kiến Nam hoàn hồn lại đánh trống lảng: "Thì ra là vậy! Khó trách, thần trí không tỉnh táo thì khó mà khống chế được, bây giờ không sao chứ?"
Lục Vô Cữu nói không sao.
Chu Kiến Nam cười gượng: "Không sao là tốt rồi, hôm nay thật là trùng hợp, hiểu lầm thôi."
Lục Vô Cữu liếc mắt nhìn, giọng nói ôn hòa: "Nhưng đã là ngoài ý muốn, sau này không cần nhắc lại nữa, tránh làm người khác phải lo lắng."
"Đúng vậy đúng vậy." Chu Kiến Nam vội vàng cúi đầu, đám đệ tử cũng nhanh chóng cúi đầu phụ họa.
Nói xong Lục Vô Cữu bảo bọn họ về trước, cả đám người mồ hôi nhễ nhại, như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời đi.
Chu Kiến Nam sờ sờ mũi, đột nhiên lại nghĩ đến lần ở Côn Luân Thần Cung, lần đó, mọi người đều chú ý đến việc Lục Vô Cữu bóp cổ Liên Kiều, lại không để ý đến việc sau đó hắn cũng ôm chặt Liên Kiều.
E rằng căn bản không phải trúng độc gì, mà là lưỡng tình tương duyệt thôi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp