Lục Vô Cữu đã ra tay rồi, Liên Kiều tất nhiên cũng không cam chịu thua kém, nhanh chóng xem xét lại hồ sơ của những ngày qua.
Chủ yếu là Lục Vô Cữu không ngủ, nàng cũng không ngủ.
Yến Vô Song ở phòng bên cạnh chịu không nổi, mở cửa sổ, tức giận thò đầu ra nói với Liên Kiều: “Đã trễ thế này rồi, cũng không cần gấp gáp trong chốc lát chứ?”
Liên Kiều hai tay cùng lúc vừa xem hồ sơ vừa tra yêu phổ, đầu cũng không ngẩng lên: “Còn không phải tại Lục Vô Cữu sao, đèn của hắn đến giờ vẫn chưa tắt, chắc chắn cũng đang lén lút xem xét. Ta đã biết ban ngày hắn bày ra vẻ ngoài cao lãnh đều là để mê hoặc ta, khiến ta lơ là cảnh giác, đến tối hắn vẫn còn âm thầm cố gắng sao? Hắn chắc chắn là muốn điều tra ra trước ta.”
Yến Vô Song liếc nhìn bóng người nhàn nhã trên cửa sổ đối diện: “…Sao ta lại cảm thấy cái bóng đó trông không giống đang xem hồ sơ nhỉ.”
Liên Kiều hừ một tiếng: “Ảo thuật, nhất định là ảo thuật, hắn chắc chắn là dùng sách khác che lại, không muốn bị ta phát hiện.”
Hai người đang nói chuyện thì cửa sổ phòng Lục Vô Cữu đối diện bỗng nhiên đóng sầm lại, đèn cũng tắt ngúm.
Liên Kiều cắn đầu bút, vẻ mặt chắc chắn: “Thấy chưa, bị ta đoán trúng, thẹn quá hóa giận rồi chứ gì?”
Yến Vô Song: “…”
Là ý này sao?
Tuy nhiên, Lục Vô Cữu đã tắt đèn, Liên Kiều cũng tắt đèn.
Ngay khi Yến Vô Song ngáp một cái tưởng rằng đêm nay đã kết thúc, Liên Kiều lại từ trong túi móc ra một viên dạ minh châu chiếu sáng tiếp tục lén lút xem, còn tự cho mình là đúng, vừa rồi chỉ là ngang hàng tiến lên, bây giờ mới gọi là vượt mặt.
Yến Vô Song: ???
Phục rồi đám người vừa thông minh lại vừa chăm chỉ như các ngươi!
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp