Liên Kiều sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt vai Lục Vô Cữu.
Lục Vô Cữu nghiêng đầu định chạm vào khóe môi nàng, nhưng trước đó dù an ủi bao lâu cũng vô dụng, huống hồ chỉ là nụ hôn thoảng qua.
Ánh trăng bạc phủ lên chiếc váy màu sương, Liên Kiều vừa sợ vừa hoảng, như một con búp bê sứ sắp vỡ, không ngừng né tránh, Lục Vô Cữu bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ eo nàng bất động.
Liên Kiều tạm thời ổn định lại, không nhịn được hỏi: "Giờ nào rồi, đã một canh giờ chưa?"
Lục Vô Cữu ngẩng đầu mới thấy ánh trăng, giọng điệu bình tĩnh: "Còn thiếu một chút."
Liên Kiều hoàn toàn không nhớ rõ thời gian, khó hiểu nói: "Chậm vậy sao, vừa rồi lúc sợi chỉ đỏ xuất hiện ta không cảm thấy gì, còn tưởng sắp hết giờ rồi."
Lục Vô Cữu nhíu mày: "Vừa rồi?"
Liên Kiều kể lại chuyện Yến Vô Song phát hiện như thế nào: "Ta còn muốn hỏi ngươi, tình huống này ngươi chưa từng gặp qua sao?"
Lục Vô Cữu mím môi: "Chưa."
Trái tim vừa được nâng lên của Liên Kiều lại rơi xuống, im lặng dựa vào cổ hắn: "Thôi vậy, ta còn tưởng là cổ độc sắp tự giải rồi."
Lục Vô Cữu nhìn ánh trăng bên ngoài, lại chạm vào khóe môi nàng, muốn thử lại, Liên Kiều không chịu, lại bị hắn nắm gáy mạnh mẽ bịt kín tiếng.
Nụ hôn sâu dài triền miên, Liên Kiều nhất thời choáng váng, cũng quên mất phản kháng, hai tay ôm lấy cổ hắn, dần dần thả lỏng.
Đúng lúc này, nàng mơ hồ hình như nhìn thấy ánh lửa lóe lên ngoài cửa sổ.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp