Dù sao thì đây cũng không phải chuyện tốt, nhất là trong trường hợp nàng dường như còn có ý với người ta, Liên Kiều sờ mũi, giả vờ như không biết gì rón rén bỏ đi.
Vừa rẽ qua một bụi mộc phù dung, đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn đen sì sì.
"Cửa sổ này, là nàng làm sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn, thì ra là Lục Vô Cữu đã ra ngoài.
Nàng chột dạ: "Không cẩn thận thôi, chưa ngủ sao?"
"Ngủ rồi, vì khát nước nên dậy rót chén trà, vừa cầm lên thì không cẩn thận bị một viên đá b.ắ.n rơi."
Lục Vô Cữu thản nhiên nói, trên ngón tay cái còn một chút vết đỏ, trông giống như bị nước trà nóng làm bỏng.
Liên Kiều kinh ngạc: "Trùng hợp vậy sao? Ta thật sự chỉ đá đại thôi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, ngươi sao rồi?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp