Liên Kiều bị những ngón tay lạnh lẽo lay tỉnh, nàng dụi dụi mắt, cúi đầu xuống, thấy Lục Vô Cữu không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, ngón tay lướt qua bên mặt nàng.
"Ngươi tỉnh rồi?" Nàng mắt sáng rỡ, "Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi đã ngủ gần ba ngày rồi, nếu không tỉnh nữa, e là sẽ có chuyện."
"Ba ngày?" Lục Vô Cữu hơi cúi đầu.
"Đúng vậy." Liên Kiều nhích lại gần hắn, kể lại mọi chuyện mấy ngày nay, "Hôm đó sau khi ngươi đánh bại Huyền Sương Thần Quân thì thần trí không rõ, rất nhanh đã ngất đi, sau đó cha ta và Đại Quốc Sư của các ngươi đã đến, bọn họ liên thủ phong bế thất kinh bát mạch của ngươi, mới miễn cho ngươi tại chỗ tẩu hỏa nhập ma."
Lục Vô Cữu không có chút ký ức nào, hắn mím môi: "Vậy sao?"
"Ừ." Liên Kiều chột dạ quay đầu đi.
Thực ra nàng nói nửa thật nửa giả, Lục Vô Cữu không phải tự ngất đi, mà là bị nàng bất ngờ bổ một đao vào gáy.
Lúc đó hắn quả thực thần trí không rõ, Đại Quốc Sư gọi cũng không phản ứng, chỉ có nàng mới có thể đến gần.
Nàng cố gắng tách tay hắn đang nắm chặt ra, vừa kéo, hai mắt hắn liền biến đổi, nàng bất đắc dĩ phải ôm chặt hắn, mới miễn cưỡng dỗ dành được.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn bọn họ đều trở nên kỳ lạ, kể cả cha nàng.
Liên Kiều đỏ mặt tía tai, ra sức giải thích Lục Vô Cữu đầu óc không tỉnh táo.
Càng giải thích càng rối, thêm vào đó mạch tượng của hắn cực kỳ hỗn loạn, Liên Kiều không còn cách nào khác, chỉ đành đánh ngất hắn.
May mắn thay, lúc đó tuy Lục Vô Cữu gặp ai cũng muốn giết, nhưng với nàng lại không hề đề phòng, nàng dễ dàng tập kích thành công, nếu không thì không biết phải làm sao.
Chỉ là, sau trận này, trên đường trở về Chu Kiến Nam cứ liếc nhìn nàng, ấp úng muốn nói gì đó.
Mãi cho đến khi trở về Vô Tướng Tông, Lục Vô Cữu ổn định lại, Chu Kiến Nam mới không nhịn được nữa kéo nàng sang một bên, hỏi Lục Vô Cữu có phải có ý với nàng hay không.
Liên Kiều lúc đó giật mình, đứng bật dậy, sau đó nghiêm nghị nói sao có thể.
Chu Kiến Nam bĩu môi, rõ ràng là không tin.
Liên Kiều bất đắc dĩ phải nói nửa vời rằng nàng và Lục Vô Cữu đã trúng một loại cổ trùng gọi là Đồng Mệnh Cổ, cùng sống cùng chết.
Chu Kiến Nam bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại cười ha hả nói: "Ta đã nói rồi, hai người các ngươi ghét nhau nhiều năm như vậy, sao có thể qua mặt tất cả mọi người mà đến với nhau, hóa ra là trúng cổ trùng tà môn như vậy, thảo nào điện hạ bất chấp tẩu hỏa nhập ma cũng phải cứu ngươi."
Liên Kiều không phục: "Hắn coi thường ta, ta lại có thể coi trọng hắn sao?"
Chu Kiến Nam gãi đầu: "Cũng không phải là coi trọng hay coi thường, chỉ là hai người các ngươi thật sự quá không hợp nhau, một người quá ồn ào, một người lại thích yên tĩnh, chắc là đều thấy phiền."
Liên Kiều nghe thấy mấy chữ "không hợp nhau" bỗng cảm thấy hơi khó chịu, nói vài câu qua loa rồi đuổi hắn đi.
Sau đó, nàng chống cằm nhìn Lục Vô Cữu đang hôn mê mà trầm tư.
Hắn bất chấp cướp đoạt nội đan, tẩu hỏa nhập ma cũng muốn cứu nàng, chẳng lẽ thật sự chỉ vì cổ trùng này sao?
Càng nghĩ càng phiền muộn, nàng mấy ngày liền mất ngủ, quyết tâm chờ Lục Vô Cữu tỉnh lại bình an sẽ hỏi hắn trực tiếp.
Lúc này Lục Vô Cữu thật sự tỉnh lại, nàng lại thấy có chút khó nói thành lời, không hỏi được nữa.
Ngược lại là Lục Vô Cữu, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng có điều muốn nói, hỏi: "Làm sao vậy?"
Liên Kiều vội vàng quay đầu đi: "Không… không có gì, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, tỉnh táo chưa?"
Lục Vô Cữu đè nén cơn đau âm ỉ trong kinh mạch, giọng điệu bình tĩnh: "Cũng tạm."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp