Thế là ba người lề mề chậm chạp, cuối cùng vẫn quyết định ngự kiếm mà đi.
Khi ấy, Lục Vô Cữu đang ngồi trên thuyền, ngón tay nhịp nhẹ lên bàn, khẽ ngẩng đầu, vừa vặn thấy Liên Kiều ngẩng cằm, liếc mắt nhìn hắn, rồi ngự kiếm lao vụt qua cửa sổ.
Ngón tay Lục Vô Cữu khựng lại, sắc mặt không đổi, lập tức điều khiển linh chu rời đi.
Vì thế, Liên Kiều đứng trên kiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền lớn của Lục Vô Cữu lướt qua bên cạnh không chút lưu tình.
“…”
Liên Kiều tức giận, không chỉ không chịu chở nàng, lại còn muốn đọ xem ai nhanh hơn? Nàng giận dữ dậm chân, khiến thanh kiếm dưới chân run rẩy, rồi lao đi với tốc độ tối đa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp