“Lúc đó, ta mới biết mình không phải là thoát nạn, mà là bị nhốt trong một cái lồng lớn hơn, nàng có biết không, ta đã bị nhốt ở đó ba mươi năm! Đúng ba mươi năm!"
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không thể tin được.
"Các ngươi cũng không dám tin phải không?" Ngô Vĩnh sờ lên mặt mình, cười khổ, "Nhưng ta càng không ngờ tới chính là, trong ba mươi năm đó, ta ngày ngày suy nghĩ miên man, đợi đến khi ta cuối cùng cũng mò mẫm ra được bí quyết trốn ra ngoài, đột nhiên phát hiện bên ngoài vậy mà chỉ mới qua ba mươi ngày!”
“Ta không biết tại sao lại như vậy, một lúc cứ nghĩ ba mươi năm đó là một giấc mơ, nhưng thân thể ta lại thật sự già đi, sau đó, ta nghe được tin tức của Uyển Nương, biết nàng vì muốn tự chứng minh trong sạch, cũng ăn phải đào quái đó rồi trúng độc, cũng biết nàng được Triệu thái thú đưa về phủ, ta tìm cách đi gặp nàng, vốn là muốn nói cho nàng biết sự thật, đưa nàng đi, nhưng khi ta nhìn thấy nàng, lại không còn mặt mũi nào đối diện với nàng. Nàng vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, nhưng ta đã già nua, cho dù ta đứng trước mặt nàng, nàng cũng đã không còn nhận ra ta..."
Uyển phu nhân nghe đến đây mơ hồ nhớ lại hơn hai tháng trước, lần đầu tiên gặp Hàn thần y, lúc đầu, nàng ta quả thật cảm thấy ông ta có chút giống Ngô Vĩnh.
Nhưng Ngô Vĩnh tướng mạo bình thường, người giống hắn rất nhiều, huống chi người trước mặt đã hai bên tóc mai điểm bạc, tóc bạc da mồi, cho dù có vài phần giống nhau, nàng ta cũng căn bản không nghĩ đến còn có khả năng này.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp