Nhưng đôi mắt lại như bị bịt kín, chỉ có dải lụa dài bay trong gió, quấn quýt cùng tà áo bay phấp phới của nàng.
Tuy chỉ là một bóng lưng, vẫn khó che giấu được phong thái của nàng.
Liên Kiều kinh ngạc nói: “Phong thái như vậy, đây là vị thần tiên nào, sao hình như ta chưa từng thấy bức họa nào của nàng ta thế nhỉ?”
Lục Vô Cữu nhìn thanh kiếm trong tay nữ tử, đoán: “Ly Cơ.”
Liên Kiều giật mình: “Là vị thần sa ngã đó sao? Sao có thể, chẳng phải nghe nói nàng ta trời sinh tàn bạo, g.i.ế.c người như ngóe sao, sao nàng ta lại có dáng vẻ này?”
Lục Vô Cữu chỉ vào thanh kiếm trong tranh: “Thanh kiếm này dài và hẹp, mỏng nhẹ tinh xảo, nhưng lại có lưỡi câu ngược, mơ hồ thấy được vân vảy, chính là thanh kiếm được đồn đại là của Ly Cơ - Thanh Hợp.”
Liên Kiều không phải là kiếm tu như hắn, không am hiểu về kiếm lắm, nhưng nàng biết Ly Cơ là hậu duệ của thần cổ, là vị thần tôn cuối cùng của Côn Luân Thần Cung, nguyên thân của nàng ta chính là một con rồng bạc, thanh kiếm được đồn đại là do vảy hộ tâm của nàng ta hóa thành.
Tàng bảo các nhà nàng cũng có vài mảnh vảy rồng truyền lại từ thời cổ đại, Liên Kiều lại gần nhìn kỹ, thấy vân vảy này quả thực rất giống vảy rồng, nói như vậy, nữ tử có vẻ ngoài thanh lãnh thoát tục này thật sự là Ly Cơ sao?
Chuyện này không thể trách Liên Kiều kinh ngạc, dù sao từ nhỏ nàng đã lớn lên cùng câu chuyện về Ly Cơ, khi còn nhỏ chỉ cần nghịch ngợm, cha nàng sẽ dọa nàng nếu không về nhà sẽ bị thần sa ngã bắt đi.
Ly Cơ đương nhiên không bắt cóc trẻ con, nhưng thủ đoạn của nàng ta còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Trăm năm trước, tuy thần tộc đã suy tàn, nhưng vẫn còn vài chục người sống sót, được thờ phụng tại Côn Luân Thần Cung. Chỉ là những thần tộc sống sót này vì giữ gìn huyết mạch thuần khiết, kết hôn cận huyết nên đều có khuyết điểm riêng. Ly Cơ là người duy nhất trong thế hệ đó sinh ra tứ chi toàn vẹn. Không chỉ toàn vẹn, nghe đồn dung mạo nàng ta còn vô cùng xinh đẹp, so với thần tộc thượng cổ cũng không hề kém cạnh, hơn nữa lại thông minh hiếu học, nên xứng đáng trở thành thần tôn của Côn Luân Thần Cung.
Nhưng sau khi kế vị, bản chất tàn bạo của nàng ta liền lộ ra. Hóa ra so với các thần tộc khác, nàng ta không phải là khuyết tật về tứ chi, mà là tinh thần có vấn đề, thường xuyên không kiểm soát được bản thân, khi lên cơn thì thấy ai cũng giết, thậm chí cả đồng tộc cũng không tha.
Thời gian trôi qua, mọi người đều khổ sở không chịu nổi, bèn liên thủ nhốt nàng ta dưới hàn đàm sâu vạn trượng, suốt trăm năm.
Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản nàng ta, vào ngày thần tế, Ly Cơ bị nhốt không biết làm sao đã phá vỡ phong ấn, trở lại thần cung.
Nghe nói, ngày hôm đó, Ly Cơ tóc dài bung xõa, tay cầm Thanh Hợp, chân trần đứng trên đài tế, thấy ai cũng giết. Thần tộc còn sót lại trong Côn Luân Thần Cung hầu như bị nàng ta tàn sát gần hết, thần thị đến cứu cũng bị g.i.ế.c hàng ngàn người. Thi thể dưới chân nàng ta chất đống như núi, m.á.u chảy thành sông, quả thực là núi thây biển máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-104.html.]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp