Nghĩ mà đau lòng.
Nhưng cô vốn không phải là người tốt, nếu không, một nữ đứa con gái riêng đáng thương có thể bình an mà lớn như vậy sao?
An Đào Đào rút hết tền ra rồi dùng chứng minh thư của mình làm một cái thẻ, gửi toàn bộ tiền thuốc men nhận được gần đây và tiền lương vào trong đó.
Trong một cái thẻ nho nhỏ như vậy đã tiết kiệm được khoảng sáu trăm nghìn tệ.
Đối với Lục Sóc mà nói có thể nó rất ít, nhưng đối với cô mà nói lại là một khoản tiền gửi không nhỏ, đến lúc đó, nếu như có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Lục, có số tiền này, cô cũng có thể sống vô ưu vô lo.
Cô còn có thể vay tiền mua một căn hộ nhỏ của riêng mình, đến lúc đó cố gắng kiếm tiền trả nợ, nuôi thêm một con mèo con, không có bất kỳ ràng buộc nào, vui vẻ biết bao.
Tuy nhiên, theo như giai đoạn gần đây mà nói, Lục Sóc nhất định sẽ không để cô đi, cô tranh thủ khoảng thời gian này kiếm thêm một ít tiền để sau khi rời đi, cuộc sống của cô cũng sẽ tốt hơn.
An Đào Đào vui vẻ nhét thẻ vào túi vải nhỏ, trong mắt toàn là sự kỳ vọng cho tương lai.
Đi ra khỏi ngân hàng, An Đào Đào về thẳng. biệt thự.
Trong phòng khách, các nhà thiết kế đã nghỉ ngơi xong, một lần nữa tranh thủ thời gian để làm việc.
Còn một ngày nữa là đến dạ tiệc, trái tìm An Đào Đào vẫn thấy hơi mơ hồ.
"Mợ Lục, chúng tôi gấp rút làm việc suốt. đêm, đã làm xong ba bộ lễ phục, cô thử xem.” Các nhà thiết kế vây quanh cô, vẻ mặt tươi cười và chờ mong.
Ba bộ?
An Đào Đào sửng sốt một lúc, nhanh thật đấy.
Cô cứ thế bị các nhà thiết kế xoay vòng vòng, ba bộ lễ phục nào cũng đều thử một chút, còn có trang sức đồng bộ cũng đeo hết trên người.
Những lễ phục này được đặc biệt thiết kế để phù hợp với thân hình và khí chất của cô, một khi mặc lên người liền khiến tất cả mọi sự tốt đẹp của. cô tản ra ngoài, tựa như hoa hồng đỏ trong vườn hoa, kiểu điểm, xinh đẹp, làm cho người ta không, đời được tầm mắt.
Thử xong ba bộ lễ phục, An Đào Đào cảm thấy cả người sắp liệt luổn rồi, thật sự rất mệt mỏi
Còn mệt hơn khi cô chữa bệnh cứu người ở bên ngoài nữa.
“Cũng chỉ có khí chất như mợ Lục mới làm toát lên được vẻ đẹp của lễ phục.
“Trang sức tôi thiết kế ra đeo trên người mợ Lục hình như sáng hơn, đẹp hơn thì phải.”. Đọc