“Vẽ xong rồi.” An Đào Đào cười rộ lên, giọng nói mềm mại dễ nghe.
Giáo viên chủ nhiệm nghe xong càng thêm hưng phấn: "Tốc độ của bạn An Đào Đào thật nhanh, mới vậy mà đã vẽ xong rồi
An Đào Đào xoa xoa mũi cười giả lả không, phải tốc độ của cô nhanh mà là Lục Sóc quá lợi hại, anh có thể vẽ những cảnh có độ khó yêu cầu cao ngay lập tức, lại còn đẹp đến mức khiến người ta không thể chê vào đâu được.
Ngay khi giáo viên chủ nhiệm khen ngợi An Đào Đào, đám học sinh cũng trở nên hơi bồn chồn.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy bức tranh của An Đào Đào nên vô cùng tò mò, háo hức muốn mau chóng nhìn thấy nó.
An Định Nhiên hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo thanh cao, một con nhỏ nhà quê như này chắc chắn không thể vẽ ra thứ gì đẹp được, đến lúc đó nhất định sẽ bị chê cười, nhưng vậy mới thú vị chứ.
"Vậy thì bạn An Đào Đào, mau lấy bản thiết kế ra đi. Lễ hội văn hóa sắp đến rồi, chúng ta đều đang giành giật từng phút từng giây đó." An Định Nhiên quay đầu nhìn An Đào Đào nở nụ cười đầy khiêu khích.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đồng ý với cách nói này: "Đúng vậy, nếu có chỗ nào không hợp lý còn có thể đành thời gian để sửa lại."
Dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, An Đào Đào mở tờ giấy vẽ ra.
Thấy mọi thứ trên giấy vẽ đều sống động như thật, tưởng chừng như là nét vẽ của thần tiên, không chỉ sinh động mà còn tràn đầy sự tao nhã, chỉ qua một tờ giấy vẽ mà còn có thể lan tỏa ra cả nội hàm lẫn sự cao thượng.
Bức tranh thật là đẹp!
" Đây là tác phẩm thần tiên gì vậy? Mình chỉ nhìn thoáng qua mà cảm thấy như có thứ gì đó trên giấy vẽ sắp bay ra rồi vậy."
Mình cũng có cảm giác này, sinh động lại đẹp mắt, nếu chúng ta có thể bố trí gian hàng như vậy, nhất định sẽ thu hút người khác đến."
"Hơn nữa, những thứ trên này rất đơn giản, hai ba ngày là có thể chuẩn bị xong."
Tất cả mọi người đều rất hài lòng, ngoại trừ An Định Nhiên.
An Định Nhiên nhìn chằm chằm tờ giấy vẽ trước mặt như muốn chọc vài cái lỗ to trên đó.
Làm thế nào mà một con nhỏ nhà quê có thể vẽ ra thứ đẹp như vậy chứ?
Chắc chắn là ăn cắp ý tưởng trên mạng, hoặc là nhờ ai đó vẽ hộ.
“Bạn An Đào Đào, bức vẽ rất đẹp.” Giáo viên chủ nhiệm vô cùng hài lòng, nếu không phải vì có sinh viên ở đây, phải giữ vững uy nghiêm thì đã sớm nhảy dựng lên rồi.
Thấy giáo viên chủ nhiệm hết lời khen ngợi bức tranh, An Định Nhiên chán nản, sắc mặt đỏ bừng: "Bạn An Đào Đào, tôi thấy bức tranh này có chút quen mắt, chắc không phải cô tìm trên mạng mấy tên vẽ hộ gì đó chứ?"
Nghe vậy, An Đào Đào nhướng mày, cũng không nổi giận.
Nhưng Chu Mễ lại không thể chịu đựng được: "An Định Nhiên, cô có ý gì hả, cứ vẽ đẹp thì là tìm người vẽ hộ trên mạng hả? Sách cô đọc được đều. vứt cho chó gặm rồi à nên mới đi bôi nhọ người khác."
Hai má An Định Nhiên xanh mét, tức tối trừng mắt nhìn Chu Mễ:"Tôi chỉ đang bày tỏ nghỉ vấn trong lòng mà thôi."
“Có mà cô rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi gây sự ấy.” Chu Mễ cũng trừng mắt lại: “Cứ trừng vậy đi, để xem mắt ai to hơn.”
"Cô..." An Định Nhiên tức đến mức lồng ng/ực phập phồng.
Kỳ Thần ngồi ở ghế đằng sau trợn mắt há hốc mồm, sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?
Cậu ta cau mày, giọng điệu không vui nói: "Bạn An Định Nhiên, nếu cậu đã nói là đi tìm vẽ thuê, vậy thì cậu nên đưa ra chứng cứ."
An Định Nhiên cắn môi, cô ta chỉ thuận mồm. nói ra mà thôi, làm gì có chứng cứ.
Tại sao toàn thế giới đều đang giúp đỡ con nhỏ nhà quê đó, nó có cái gì tốt chứ?.