“Anh ngẫm lại tuổi tác của bản thân đi, anh không phải anh bạn mà là ông bạn.”
Hạ Khâm không hề xuôi theo hắn, phản bác một cách lạnh lùng tàn nhẫn.
Cậu trả lời Lâm Tư Tắc trên WeChat, ban đầu cậu còn nghĩ Lâm Tư Tắc mời mỗi Tạ Tinh Lan làm phù rể, còn cậu chỉ được mời đến để dự tiệc. Không ngờ Lâm Tư Tắc cũng hỏi cậu có thể làm phù rể không.
Thầy Hạ nói không được sao?
Tất nhiên là không.
Cậu nhắn “OK”, Lâm Tư Tắc liền gửi hơn chục meme đốt pháo qua. Sau bao nhiêu năm, đồng chí tiểu Lâm vẫn có vẻ ngốc nghếch như cũ.
Tạ Tinh Lan thấy vậy thì không vui: “Sao thằng Lâm đối xử với hai chúng ta khác thế, xem nó nịnh em kìa.”
Hạ Khâm nghiêng đầu nhìn hắn một cách kỳ lạ, nghiêm túc nói: “Em cứ tưởng từ hồi cấp ba anh đã biết địa vị của anh trong nhà rồi chứ.”
Cậu tạm dừng rồi chậm rãi nói thêm: “Vị trí thấp nhất.”
“Thôi.” Tạ Tinh Lan cười: “Thiết lập một nhà ba người vẫn tiếp tục hả?”
“Ha ha.” Thầy Hạ không muốn nói thêm.
Cảm giác xa lạ mà Hạ Khâm cảm giác sau nhiều năm không gặp đã lập tức bị xóa bỏ nhờ sự nhiệt tình của đồng chí tiểu Lâm.
Cậu hỏi: [Cậu thiếu phù rể à?]
Lâm Tư Tắc: [???? Sao sếp Khâm nghĩ vậy!!!]
Hạ Khâm: [Không có gì, tôi tưởng có thêm tôi cho đủ người.]
Lâm Tư Tắc: [!!!!!]
Lâm Tư Tắc: [Anh Khâm không biết anh quan trọng đến nhường nào trong lòng vợ em đâu.]
Hạ Khâm: ………
Lời cậu nói có gì đó sai sai đấy cậu bạn, cậu muốn rút lại không