Giải quyết xong vấn đề chỗ ở cho Hạ Khâm, Lâm Tư Tắc thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta hỏi Tạ Tinh Lan: “Bố! Đi vệ sinh không?”
Tạ Tinh Lan mặt không biểu cảm đáp: “Không.”
Lâm Tư Tắc: “?”
Không đi thì thôi, làm mặt nghiêm trọng làm gì.
Lâm Tư Tắc và Vương Đông kết bạn cùng đi, hàng sau chỉ còn lại Hạ Khâm và Tạ Tinh Lan. Tạ Tinh Lan nghĩ vấn đề không phải nằm ở mình, nếu hắn không có phản ứng thì mới có chuyện.
Mấy đứa con trai ở độ tuổi này, chỉ nhìn kem nho Mỹ cũng lập tức nghĩ đến những điều đen tối. Thân là một vị thành niên đã có bạn trai hợp pháp, việc suy nghĩ lung tung đã trở thành thói quen của hắn. Đôi khi hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay trần của Hạ Khâm lúc cậu làm bài tập, đầu hắn nảy ra cả đống tưởng tượng quái lạ.
Nhất là giữa hè đã đến, vợ hắn càng ngày càng mặc ít.
Tiết học Địa Lý lần trước, Tạ Tinh Lan chơi bóng rổ xong quay về lớp. Hạ Khâm không thích tập thể dục hoặc đổ mồ hôi, trái ngược hẳn với hắn. Hắn dãi nắng dầm mưa, chơi bóng trong trời hè phơi làn da thành màu lúa mì, đến mùa đông thì da trắng trở lại.
Còn làn da Hạ Khâm là quanh năm trắng mịn toát vẻ khỏe mạnh, trông mềm mại hệt bánh kem.
Ngồi im lặng nghe giảng một hồi, tâm trí hắn bắt đầu lang thang. Tạ Tinh Lan nhớ mu bàn chân của Hạ Khâm cũng trắng nõn, cả cánh tay cũng trắng nữa. Hắn hơi tò mò, chẳng lẽ mọi thứ trên cơ thể cậu đều trắng trẻo sao?
Không biết giáo viên Địa Lý đang nói gì, đột nhiên gọi tên Tạ Tinh Lan.
“Cái cậu đẹp trai đang thẫn thờ kia, em đó, chính em.” Giáo viên Địa Lý tính tình tốt, thích nói đùa trong tiết: “Em trả lời câu hỏi vừa rồi đi.”
Tạ Tinh Lan bị chỉ tên bất chợt, hắn đứng dậy không nghĩ được gì, chỉ nhớ bàn chân trắng ngần của vợ, thế nên vừa há miệng là bật thốt: “Dạ phải, rất trắng.”
Trắng, trắng trợn.
Giáo viên Địa Lý bắt hắn nói “trắng trắng” với cái ghế hắn ngồi rồi cho hắn lăn xuống cuối lớp đứng cả tiết.
Ký ức dừng lại.
Tạ Tinh Lan rời khỏi dòng suy nghĩ, hắn gọi: “Này bạn trai.”
Hạ Khâm thình lình nghe tiếng gọi này, cậu nói: “Anh cẩn thận đi, em không muốn bị phát hiện yêu sớm.”
Tạ Tinh Lan: “Được.”
“Có chuyện gì?” Hạ Khâm hỏi.
“Hỏi em cái này.” Tạ Tinh Lan nói: “Sinh nhật của em là cuối tháng sáu phải không.”
“Ừ.” Hạ Khâm gật đầu.
“Được.”
?
Anh được cái gì?
Tạ Tinh Lan thở dài: “Tới hôm đó là mười bảy tuổi… mới mười bảy thôi.”
Hắn lấy đề ra, tự động viên mình: “Người anh em cố gắng lên, còn một năm nữa thôi.”
Hạ Khâm: “…?”
Tốt nhất là anh cố gắng vì muốn thi vào đại học