Vợ, vợ cái gì?
Một loạt động tác của Hạ Tuyên Dương đình trệ trong một giây, sau đó anh mới nhớ ra, mình vừa nãy đã nhất thời lỡ miệng gọi Nghiêm Mẫn Hành là vợ.
Mặc dù anh cũng ước mong sao là tình cảm của Nghiêm Mẫn Hành dành cho anh sẽ vô cùng hy sinh, nguyện ý làm người nằm ở phía dưới. Nhưng Hạ Tuyên Dương cũng biết, với gia thế của Nghiêm Mẫn Hành, địa vị, tài lực của anh ta, dù ở phương diện nam tính và tài nguyên của một người đàn ông... thì anh ta hoàn toàn ở trên anh, trong ngắn hạn, tưởng tượng này của anh có thể sẽ không thể nào thực hiện được.
Nhưng mà, giấc mơ nhất định vẫn phải có, lỡ như thành hiện thực thì sao!
Hạ Tuyên Dương uống một ngụm lớn Cocacola, hắng giọng một cái, mới nói với ngữ khí chân thành: "Anh Hành, thực sự không dám giấu diếm, kỳ thật, trước kia xu hướng tính dục của tôi là thẳng. Anh ôn nhu lại hiền lành, sẵn sàng sấy tóc cho tôi, làm cho tôi điểm tâm, còn dốc lòng dặn dò tôi không được ăn những thực phẩm rác... Đó hoàn toàn chính là hình tượng người vợ mẫu mực trong tưởng tượng của tôi! Cái cách gọi vợ kia, khụ khụ, là thực tình tôi dành cho anh, cũng là tên thân mật."
Nghiêm Mẫn Hành bỗng nhiên kéo cà vạt xuống, rồi cởi bỏ nút cúc áo khá là chặt trên áo sơ mi đen ra.
Ánh mắt người đàn ông tĩnh mịch, ý vị không rõ, thản nhiên nói: "A, phải không."
Hạ Tuyên Dương nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành dường như không có ý tức giận, vươn tay kích động nói: "Đúng vậy. Cho nên, về sau tôi có thể gọi anh như vậy không?"
Nếu như Nghiêm Mẫn Hành có thể tiếp nhận xưng hô "Vợ" thì nói rõ, dù anh có bảo anh ta làm 0, thì anh ta hẳn là cũng sẽ chấp nhận... Đúng không?
Nếu là như vậy, Hạ Tuyên Dương cảm thấy, cũng không nhất định phải ly hôn! Lấy về nhà một người cao phú soái, ai lại từ chối cơ chứ! Dù sao thì Dương Dương cũng không thể kháng cự!
Những công khác có lẽ sẽ thích mỹ nhân thụ, nhưng Hạ Tuyên Dương lại không giống vậy, anh thích soái ca dương cương, không thể không nói, Nghiêm Mẫn Hành chắc chắn chính là hình tượng đó của anh.
Dù sao, nếu bàn về mỹ mạo thì cũng không có mấy người hơn được anh, Hạ Tuyên Dương mặc dù tự luyến, nhưng cũng không muốn tự công tự thụ (bhi).
Nếu như có thể chinh phục được người đàn ông đẹp trai như Nghiêm Mẫn Hành...
Chỉ suy nghĩ một chút thôi mà Hạ Tuyên Dương đã cảm thấy cả người hưng phấn hẳn lên.
Trong đầu có hình ảnh!
Anh cũng bắt đầu thèm muốn thân thể của Nghiêm Mẫn Hành rồi đó!
Nhìn một người đàn ông lạnh lùng cấm dục, ở trước mặt anh lộ ra mấy cái xương quai xanh, Hạ Tuyên Dương không thể chịu đựng được, liếʍ liếʍ Cocacola trên môi.
Nghiêm Mẫn Hành nhìn vào thiếu niên ở trong ống kính, hai đôi mắt xinh đẹp tinh xảo đang tỏa ra ánh sáng, còn có chút da^ʍ dê tà mị quan sát anh thì sắc mặt lập tức tối sầm.
Tiểu nhân ngư nhà anh ăn cái gì mà đầu óc lại có suy nghĩ như vậy?
Còn nữa, theo tư liệu mà anh tra được, "Hạ Tuyên Dương" rõ ràng từ lúc còn nhỏ mới biết yêu đã thích đàn ông rồi, hồi phổ thông, anh ta thích một vị học trưởng, chỉ là vị học trưởng kia mới lớp mười hai thì đã đi ra nước ngoài, hai người còn chưa kịp làm gì thì đã bất ngờ phải chấm dứt.
Còn người yêu thứ hai mà "Hạ Tuyên Dương" coi trọng thì chính là người anh em cùng cha khác mẹ của anh, Nghiêm Tu Lãng.
Nhưng Nghiêm Mẫn Hành có thể cảm giác được, lời mà Hạ Tuyên Dương nói bây giờ cũng đích thật là ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm của anh.
Hoá ra, tiểu nhân ngư cũng muốn làm phía trên... Thật sự là, nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Cũng may là hai người ở xa nhau, nếu ở cùng một chỗ, Nghiêm Mẫn Hành sợ là mình sẽ không nhịn được mà muốn trải nghiệm một phen, để Hạ Tuyên Dương nhận rõ rốt cuộc ai mới là vợ.
Nghiêm Mẫn Hành áp chế đống suy nghĩ loạn như cào cào đầy trong đầu xuống, khẽ cười nói: "Dương Dương, em cũng đã có vợ, vậy sao mà còn lén ở sau lưng tôi xem mỹ nữ khác khiêu vũ?"
Nếu nhóc con đã muốn gọi như vậy thì cứ nghe theo em ấy thôi, dù sao thì em ấy cũng chỉ nói mồm vậy thôi.
Hạ Tuyên Dương nhìn vào TV, là chương trình giải trí tuyển tú dành cho các nhóm nữ mà anh tiện tay mở ra.
Anh cầm điều khiển từ xa lên, tiện tay đổi sang kênh khác, "Anh không thích thì tôi sẽ không xem nữa."
Nghiêm Mẫn Hành nói vậy là ngầm đồng ý mình gọi anh ta là "vợ" đúng không? Đúng không đúng không!
Nếu Nghiêm Mẫn Hành đã chiều theo anh như thế, Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình cũng phải học làm một người chồng, yêu chiều sủng vợ, không thể chỉ thèm khát thân thể người ta được.
Hạ Tuyên Dương ho nhẹ một tiếng: "Vợ, anh công tác cả ngày, chắc chắn rất mệt mỏi, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi."
Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, được, em cũng sớm nghỉ ngơi đi."
(rất là bất lực với xưng hô của hai người này