Chậm Rãi Động Lòng Chương 60: Cứ như vậy

[Cập nhật lúc: 00:58 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Chậm Rãi Động Lòng - Chương 60: Cứ như vậy với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Edit: riri_1127

Chương 60: Cứ như vậy

Thời gian khởi hành của Viêm Trì được ấn định vào một ngày sau lễ tình nhân.

Dựa theo lịch trình, cuộc thi năm nay sẽ khởi tranh tại Qatar vào đầu tháng 4 và điểm dừng chân cuối cùng là Tây Ban Nha vào giữa tháng 11.

Viêm Trì không tiết lộ tin tức về sự trở lại của mình với giới truyền thông, chỉ có các đội viên và huấn luyện viên ở nước ngoài biết, họ đều hy vọng anh sớm trở lại tập luyện.

Nhưng Viêm Trì vẫn quyết định sau lễ tình nhân mới lên đường. Dù gì thì đây cũng là ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai người họ, sau khi rời đi, hai người sẽ không gặp nhau hơn nửa năm.

Vào ngày lễ tình nhân, đường phố chật cứng người, vì vậy họ quyết định đến nơi nào đó ít đông đúc hơn—— đi cắm trại.

Đi cắm trại là ý tưởng của Viêm Trì, lúc trước anh đã hứa với Nghê Thường sẽ đưa cô đến vùng phụ cận chơi một vòng.


Nghê Thường vô cùng vui vẻ. Đề xuất đi cắm trại lần này hoàn toàn phù hợp với một số tưởng tượng lãng mạn của cô trước đó: trong khu rừng hoang vắng hoặc bên dòng suối, họ đốt lửa sưởi ấm và ngủ cùng nhau trong lều. Dường như trên đời này chỉ còn lại có hai người, bọn họ có thể cùng nhau tận hưởng một buổi tối thoải mái vui vẻ, không chút cố kỵ.

Hơn nữa, chuyến cắm trại này còn khiến cô nhớ lại cái đêm ngớ ngẩn và ly kỳ mà họ đã cùng nhau trải qua trên cao nguyên. . . . . .

Buổi sáng ngày lễ tình nhân, Viêm Trì lái chiếc xe địa hình Land Rover đến đầu ngõ. Vừa xuống xe, nhìn thấy Nghê Thường, ánh mắt anh liền sáng lên.

Hiếm khi cô không mặc sườn xám, bây giờ ngược lại càng thêm bắt mắt hơn. Hôm nay, cô mặc quần thể thao đen cùng áo khoác leo núi màu tím nhạt, vừa năng động vừa xinh đẹp.


Vợ anh đúng thật là mặc cái gì nhìn cũng đẹp.

Nghê Thường đem balo sau lưng cho Viêm Trì, nhìn thấy anh mở cốp xe, cô không khỏi kinh ngạc: "Mang nhiều đồ như vậy sao"

"Đều là trang bị cơ bản." Anh thản nhiên nói, lại hỏi, "Bà nội có nói gì không?

Tuy rằng hai người đã công khai bên nhau, nhưng Nghê Thường vẫn luôn có thói quen bảo thủ truyền thống của lão nhân gia, buổi tối vẫn thành thành thật thật về nhà, không ở ngủ lại bên ngoài.

"Không nói gì." Coi ngồi vào ghế phó lái, có điểm ngượng ngùng nói, "Em nói chúng ta đi cắm trại, bà tưởng tượng sẽ có một đám người đi cùng, em cũng liền. . . . . . không giải thích."

Viêm Trì nở nụ cười, giúp cô kéo dây an toàn, lại nựng nựng khuôn mặt cô.

"Em bắt đầu học thói xấu rồi đấy."

"Rõ ràng là em bị anh làm hư!" Nghê Thường bất mãn phản bác, "Em cảm thấy, kỳ thật bà nội đã sớm biết nhưng chỉ là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi. . . . . ."


Cô mím môi liếc nhìn anh, thấp giọng nói: "Ngày hôm qua em ăn lạnh nên dạ dày có chút khó chịu, đã dọa bà nhảy dựng, còn hỏi em. . . . . . hay là, có rồi. . . . . ."

Viêm Trì mang kính râm vào, ngây ngốc cười: "Thật ra anh cũng muốn có."

Mặt cô đỏ lên, liếc mắt một cái: "Anh mơ đi!"

Viêm Trì cười nhẹ khởi động xe.

"Như thế nào cũng phải kết hôn trước."

Anh kéo tay cô hôn lên, rồi đặt lên đùi mình.

"Chờ đó, ca ca thi đấu xong sẽ trở lại cưới em. Lấy cúp vô địch làm sính lễ!"

Nghê Thường cười cười, trong lòng không nhịn được mà rung động.

Cô luôn thích nghe anh đề cập đến tương lai của hai người và cô biết rằng anh cũng mong chờ quãng đời còn lại của họ nhiều như cô vậy.

Cô cũng thích sự chắc chắn và tự tin mà anh nói sẽ giành được cúp—— đây mới chính là kỵ sĩ của cô.
Xe việt dã xe một đường chạy suốt về phía bắc, lên xuống đường cao tốc, đi qua những trang trại và cánh đồng. Khi Nghê Thường bắt đầu buồn ngủ thì cũng vừa đến.

Vừa xuống xe, cô liền hoàn toàn tỉnh ngủ

Nơi này thật đẹp!

Thác Kim Mai dưới chân núi, bên cạnh là hồ nước xanh biếc dập dờn. Trời xanh, mây trắng, kỳ phong, nước biếc hoà lẫn, quả thật là sự kết hợp hoàn mỹ.

Đưa mắt trông về phía xa, là cây cối xanh tươi đầu xuân cùng những chùm mận vàng sương xếp chồng lên nhau, một màu sắc tuyệt đẹp mà chỉ thiên nhiên mới tô vẽ được.

Hít sâu một ngụm không khí trong lành, từng tấc mạch máu đều như được căng đầy, từ cơ thể đến trái tim đều cảm thấy tự do, thoải mái.

Nghê Thường thậm chí quên cả nói chuyện, cô lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh. Lúc quay đầu lại thấy Viêm Trì đang đem trang bị từ xe ra, cô vội vàng đến giúp đỡ.
Anh đã quen với việc không để cô chạm tay làm bất cứ thứ gì, từ trong xe anh lấy ra ghế xếp nhỏ, lại giống đang dỗ dành trẻ con, như có phép thuật mà lấy ra một cốc trà sữa khoai môn.

Nghê Thường vừa uống trà sữa vừa đi dạo một vòng. Nơi này rất mới không có nhiều người biết đến, cũng chưa vào mùa cắm trại, cho nên ở một nơi lớn như vậy thật sự chỉ có hai người bọn họ.

Có điều không tốt là cơ sở vật chất chỉ ở mức trung bình, chỉ có phòng tắm không có vòi hoa sen và cũng không có điện.

Nhưng Nghê Thường không hề hoảng sợ.

Chỉ cần có anh ở đây, cho dù ở vùng hoang vu dã lâm cô cũng không hề gì.

Cô gần như trầm mê mà nhìn Viêm Trì đập búa đóng lều trại, cũng như vẻ mặt chăm chú tập trung của anh lúc đang đấu nối nguồn điện ngoài trời . . . . .

Anh dựng xong lều trại cùng màn che, cô giúp kê bàn ​​ghế. Sau đó, cả hai khoác tay nhau đi vòng quanh hồ nước và mua một con cá mè từ một người dân địa phương đánh cá.
Khi trở về trại, Viêm Trì trải thảm chống cháy xuống đất, lấy mấy que củi nhóm bếp, thức ăn là những xiên thịt đã được chuẩn bị từ trước.

Anh còn mang theo một bếp ga mini, hai bếp được nấu cùng nhau, lại nấu ra một nồi canh cá.

Không biết có phải do đang ở ngoài trời hay không, nhưng mùi thơm của thức ăn đặc biệt nồng đậm. Khả năng ăn uống của Nghê Thường cũng được gia tăng một cách thần kỳ, cô đã uống hết gần phân nửa nồi canh cá.

Sau bữa ăn, trời nhá nhem tối. Hai người cũng không muốn động đậy nữa bèn chui vào lều bật đèn. Lều trại này rất giống cái mà họ ở trên cao nguyên, với mái vòm màu trắng, cao và rộng rãi.

Khi đó, hai người mỗi người một túi ngủ và giữ khoảng cách xa nhất có thể. Còn bây giờ, nệm hơi và túi ngủ có kích thước gấp đôi, chỉ có một chiếc lớn ở giữa.
Nghê Thường nằm vào trong túi ngủ sau khi vệ sinh cá nhân, cô nhìn thấy anh mang theo một cái máy sưởi lớn đi vào.

Lò sưởi trông tương tự như cái ở nhà, nhưng có bấc bằng dầu hỏa và nóng lên rất nhanh. Một lúc sau, quạt nhiệt phía trên bếp cũng quay theo, thổi ra những luồng khí ấm. Toàn bộ lều trại tràn ngập không khí ấm áp.

Viêm Trì mở túi ngủ ra chui vào nằm bên cạnh, vòng một tay qua người cô: "Còn lạnh không?"

Nghê Thường lắc đầu, cũng đưa hai tay vòng qua eo rúc đầu vào người an

—— rốt cuộc anh vẫn là lò sưởi ấm áp tuyệt vời nhất.

Thoáng nhìn cửa lều còn hé một khoảng trống để đặt bếp dầu hỏa, cô lại hỏi: "Cái này hẳn là không đốt cả đêm được? Vậy khi nào thì đóng lại?"

Viêm Trì xoay người một cái liền đè lên người cô.

"Làm xong liền đóng."

"Ai nha anh——" Nghê Thường rụt cổ lại để tránh nụ hôn, cô không nói nên lời vì xấu hổ.
"Anh làm sao mà cả ngày. . . . . vẫn không đủ a!"

Từ lúc Viêm Trì quyết định tham gia giải đấu, việc tập luyện, ăn uống và thậm chí là ngủ nghỉ của anh cũng trở nên khép kín và nghiêm ngặt hơn.

Chỉ có việc này, ngược lại ngày càng không thể tiết chế . . . . . .

Cô đặt hai tay lên ngực anh, nhắc nhở: "Chiều mai anh còn phải bay đường dài!"

Viêm Trì bất đắc dĩ hạ mí mắt: "Em cũng biết ngày mai anh đi sao."

Hơn nửa năm không được thấy, không được ăn.

Trước kia chưa hưởng thụ qua tư vị này thì không tính.

Hiện tại mới vừa khai trai, bỗng chốc lại trở về làm hòa thượng.

Thực mẹ nó muốn chết. . . . . .

Truyện mới