Edit: riri_1127
Chương 56: Ngoan, đừng sợ
Bị hôn lên, yết hầu anh cuộn trào lên xuống càng thêm 'điên cuồng', đồng tử hơi giãn ra.
Cùng nhau phóng đại, còn có hình ảnh phản chiếu của cô in vào mắt, đồng thời không thể ngăn cản mà tuôn ra ý của muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích.
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Viêm Trì kề sát vào tai cô, từ môi anh tỏa ra một hơi thở nóng bỏng.
Eo bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm ẩn ẩn đau, cảm nhận được không khí căng thẳng bủa vây.
Nghê Thường nghe thấy nhịp tim mình đập càng thêm càn rỡ, nhưng cũng thực kiên định.
Giống như anh, cô cũng có khát vọng, dù không phải biểu lộ ra bên ngoài nhưng lại càng ngày càng rõ ràng, ngày càng in đậm trong lòng: muốn được yêu thương, muốn sở hữu, muốn. . . . . .
Mi mắt run rẩy không ngừng, cánh tay ghê Thường quàng trên cổ anh càng thêm buộc chặt, cô hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.
Sau đó, cô liền thấy gân xanh trên thái dương anh đột nhiên hơi phập phồng.
"Đm!"
Viêm Trì cúi đầu mắng một tiếng.
Dây thần kinh trong đầu anh đã hoàn toàn bị chặt đứt.
Lời nói cực kỳ thẳng thắn còn có chút thô tục phát ra, nhưng Nghê Thường hiểu được đó chính là ngôn ngữ mật ngọt mà chỉ cô mới có thể nghe thấy.
Trái tim còn chưa kịp rung động, môi cô đã bị anh hung hăng hôn mạnh đến.
Không ngừng nghiền nát, cắn xé điên cuồng.