Sau khi Châu Thanh được bế lên lơ lửng trên không trung mới kinh ngạc đến mức hoàn toàn tỉnh táo vài phần, bàn tay vòng qua sau gáy người kia tìm thấy được một chút cảm giác nương tựa. Cậu không thèm để ý Trữ Khâm Bạch nói những gì mà hỏi anh: "Muộn như vậy còn đi làm gì vậy?"
Trữ Khâm Bạch vừa đi vừa cúi đầu nhìn cậu, "Vậy tối mịt thế này em không ngủ mà làm gì đây?"
Lúc này Châu Thanh không có tí năng lực suy nghĩ đàng hoàng nào, tự nhiên bị dẫn dắt lạc đề, nói: "Có hơi không ngủ được nên xuống lầu ngồi một lát."
"Không quen à?"
"Chắc là vậy."
Trữ Khâm Bạch bước lên bậc thang, cố ý đùa giỡn theo cách nói chuyện của cậu, nhướn mày: "Xem ra không phải có lòng chờ anh à?"
Châu Thanh im lặng hai giây rồi lại chậm rãi thừa nhận: "Có thể xem là vậy đi."
"Cái gì gọi là có thể xem là vậy đi?"
Ban đầu thật sự là do không ngủ được, nhưng sau khi xuống lầu thì cũng đúng là đang đợi một quý ngài nào đó, cậu có hơi bất đắc dĩ, "Anh Trữ, làm người đừng có tính toán như vậy chứ."
Trữ Khâm Bạch cười một tiếng, cúi đầu cắn vào cằm Châu Thanh một cái, ép đến mức người ta run lên né tránh, còn hỏi: "Nếu như anh nhất định phải tính toán thì sao?"
Người biết né tránh những cuộc nói chuyện vô nghĩa, "Vậy thì em thừa nhận vậy, là đang đợi anh."
Tay Trữ Khâm Bạch rất vững, dễ dàng mang người lên tầng 2.
Do gấp rút chuyển đến đây nên trong phòng ngủ ở tầng 2 chỉ mới dọn ra được một phòng ngủ chính, lúc Châu Thanh xuống lầu đã đóng cửa lại. Lúc Trữ Khâm Bạch bế người đến cửa cũng không đặt xuống mà nhấc chân đẩy cửa ra, vào phòng rồi đặt Châu Thanh lên giường.
Bộ ga trải giường bằng lụa sẫm màu đã sớm không còn hơi ấm sót lại của Châu Thanh trước đó đã từng nằm qua.
Trữ Khâm Bạch mượn lực nằm nhoài phần thân dưới xuống, nhân tiện giơ tay bật đèn ngủ trong phòng.
Chiếc đèn bàn cổ điển và tối giản tỏa ra ánh sáng lờ mờ, Trữ Khâm Bạch cúi đầu xuống, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của Châu Thanh đang vùi đầu cọ vào ga trải giường, nhắm mắt lại với dáng vẻ không chút đề phòng.
Tư thế của Trữ Khâm Bạch ghé lại gần, thấp giọng hỏi: "Buồn ngủ rồi à?"
"Bây giờ có hơi hơi." Châu Thanh mơ hồ trả lời.
Trữ Khâm Bạch nhẹ nhàng kéo chăn sang, đắp lên cho người kia: "Ngủ đi, anh đi tắm."
"Ừm."
Châu Thanh không mở mắt ra, cậu có thể cảm nhận được tiếng động anh rời khỏi giường, đứng dậy rồi đi vào phòng tắm, sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ trong tiếng nước chảy không rõ ràng lắm. Kết quả là vừa chợp mắt liền phát hiện mình đứng trên một vách đá không biết là ở đâu, giẫm phải một hòn đá rồi rơi xuống.
Cậu đột nhiên run lên rồi giật mình tỉnh dậy một lần nữa.
Châu Thanh ngồi dậy, sờ được một lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Quả thật quá dễ đổ mồ hôi, trước kia lồ.ng ngực sẽ đập thình thịch trong đêm như đánh trống, động một tí là phải đi thay một bộ đồ ngủ khác.
Sau khi dừng hầu hết các loại thuốc Tây, triệu chứng khó ngủ của cậu đã được cải thiện rất nhiều, hơn nữa thuốc Đông y của Thịnh Xuyên cũng có tác dụng không tệ, nhưng tối nay mỗi lần chìm vào giấc ngủ thì thời gian đều chưa quá năm phút, cảm giác tim đập cực nhanh sau khi thức dậy này có hơi gay go.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục, Châu Thanh ngồi dậy lắng nghe một lúc.
Lúc Trữ Khâm Bạch đi ra còn cố ý làm cho động tác nhẹ lại, kết quả là ánh mắt vừa quét qua giường lại thấy trống không, giống như người kia hoàn toàn không tồn tại, lúc đó trái tim anh đã lỡ một nhịp.
Phản ứng đầu tiên là người đã biến mất rồi.
Đặt vào trường hợp người bình thường thì không thể, nhưng với Châu Thanh thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Loại sợ bóng sợ gió này, bắt đầu từ giây phút xác nhận chân tướng ở Cát Thành vẫn liên tục chôn vùi trong trái tim anh.
Trữ Khâm Bạch ít nhất đã phải dùng sự bình tĩnh suốt mười năm thăng trầm của mình mới có thể ép buộc mình không làm ra những phản ứng quá khích, hai giây sau, anh tiến lên hai bước, nhìn thấy người đang đứng ở ban công.
Vào khoảnh khắc đó, cảm giác cũng không phải là thở phào nhẹ nhõm.
Châu Thanh nghe thấy tiếng động cửa ban công bị người đẩy ra, vào khoảnh khắc vừa quay đầu lại đã bị người vây lại đè lên lan can. Châu Thanh sửng sốt một lát, nhìn đôi mắt đen láy gần trong gang tấc của Trữ Khâm Bạch, không hiểu nên hỏi: "Làm sao mà..."
Trữ Khâm Bạch không nói gì cả mà chỉ nghiêng người hôn cậu.
Đầu tiên là một cái mút rồi tách ra, sau đó lùi lại một chút rồi lại hôn lần nữa, hôn cậu từng chút, từng chút một. Châu Thanh liên tiếp thua cuộc, bị ép đến mức càng ngày càng ngửa về phía sau, eo đè lên lan can, đành phải đẩy người ra: "Chờ, một chút."
Trữ Khâm Bạch hiển nhiên đã chú ý đến tình trạng khó khăn của cậu, tay phải ôm lấy eo cậu nhưng không rời khỏi lan can mà kéo lại gần, hoàn toàn không cho cậu cơ hội mà hôn một cái thật sâu. Nụ hôn lần này vừa sâu và vừa thô bạo, nhu cầu và tình ý sâu đậm thình lình ập tới này gần như khiến cho Châu Thanh không cách nào chống đỡ nổi.
Cậu có thể cảm nhận nước nhỏ giọt từ ngọn tóc của đối phương vào đường viền cổ áo của cậu, sau đó trượt xuống theo lồ.ng ngực cậu. Có thể cảm nhận được hơi thở của anh, âm thanh trao đổi mờ ám, Châu Thanh lùi lại phía sau, không thể không nắm lấy cánh tay còn lại vẫn còn đang chống lên lan can của Trữ Khâm Bạch, bị buộc phải ngẩng đầu lên, mặc cho đối phương lưu luyến một đường men theo cổ mình.
Tình trạng mất kiểm soát đang dần lan ra, ngay cả gió lạnh cũng không thể thổi tan đi cái nóng toả ra từ cơ thể.
Đến giờ phút này đây, Châu Thanh thật ra không hề chống cự việc này.
Nhưng nửa đêm phơi bày trên ban công, cho dù lúc này đây, toàn bộ Thê Viên cũng không tìm ra được người thứ hai lượn lờ bên ngoài nhưng cũng thật sự thách thức đạo đức và giới hạn của Châu Thanh.
"Đừng có, ở đây." Châu Thanh thở hổn hển phát ra tiếng vùng vẫy cuối cùng, đồng thời chủ động từ bỏ sự chống đỡ của chính mình, duỗi tay ra vòng qua cổ Trữ Khâm Bạch, lại gần, hơi thở hỗn loạn nói: "Đi vào."
Lúc này đây, Trữ Khâm Bạch lại dừng lại. Bạn đang đọc t