Thời Niệm Niệm nghe không hiểu câu “Sớm muộn gì cũng sẽ chết trên người em” đó của anh, hay phải nói là vốn dĩ không nghe rõ, đương nhiên cũng không ‘lĩnh hội’ được ẩn ý trong đó, ngủ khá ngon suốt một đêm.
Trái lại cả đêm Giang Vọng lại không thể ngủ ngon, đến sau nửa đêm cuối cùng mới ngủ thϊếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Thời Niệm Niệm bị thanh âm của Phạm Mạnh Minh và Hứa Ninh Thanh đánh thức.
“Đệt?” Phạm Mạnh Minh vừa bước vào phòng bệnh thì đã bị doạ sợ, suýt nữa thì nhảy dựng lên như con mèo, kêu, “Các anh đây là chuyện gì thế, sáng sớm tới tìm hay là tối đi không về vậy?”
Thời Niệm Niệm dụi mắt nhìn sang, thấy Hứa Ninh Thanh ở sau lưng Phạm Mạnh Minh, chớp mắt.
Hứa Ninh Thanh bình tĩnh nhướng mày nhìn cô, hỏi: “Lúc ra ngoài đã nói với mợ em chưa?”
“Có phải tôi mắc nợ hai người không thế!” Hứa Ninh Thanh thở dài, đi ra ngoài gọi điện cho mẹ hắn.
Đến giữa trưa, Giang Vọng vào phòng phẫu thuật.
Không biết Hứa Ninh Thanh đã nói thế nào với mợ, dù sao thì việc đêm qua Thời Niệm Niệm ‘rời nhà bỏ trốn’ không hề có ảnh hưởng gì, ba người bọn họ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Vẻ mặt Hứa Ninh Thanh nghiêm túc hiếm thấy: “Đêm qua tới à?”
Thời Niệm Niệm thu ánh mắt từ trên ánh đèn đang sáng của phòng phẫu thuật về, gật đầu: “Dạ.”
“Em nói xem một đứa con gái như em, đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây, lại còn ở bên một thằng con trai là Giang Vọng cả đêm, nghĩ gì vậy hả?” Hứa Ninh Thanh khó có khi ra dáng một người ‘anh trai’.
“Cũng may Giang Vọng không giống tên mập Phạm Mạnh Minh này, vẫn còn biết em đang là vị thành niên.” Hứa Ninh Thanh nói.
Ở bên cạnh Phạm Mạnh Minh vừa nghe thế thì lập tức khựng lại: “Sao lại bảo là không giống em chứ!?”
Hứa Ninh Thanh ngước mắt liếc một cái, nhếch khoé miệng: “Người bạn gái lúc cậu học cấp ba kia cũng chỉ mới 16 tuổi thôi đúng không, không bằng cầm thú.”
“…” Dù Phạm Mạnh Minh không cãi được nhưng khí thế vẫn hùng hồn, “Lúc đó chẳng phải em đây cũng chỉ mới 17 tuổi đó sao, đó là đôi bên hữu tình*, nước chảy thành sông đó.”
(*) Nguyên văn là “lưỡng tình tương duyệt”: Ý chỉ hai bên đều có tình cảm với nhau.
Thời Niệm Niệm nhớ tới dáng vẻ của Giang Vọng đêm qua.
Quai hàm chàng trai dùng sức đến mức căng chặt, đôi mắt vừa đen vừa sâu, tóc mái trên trán rũ xuống, cùng với đường cong cơ bắp lộ ra từ cổ áo.
Di động rung lên, Khương Linh nhắn tin tới.
- Khương Linh: Niệm Niệm, ra ngoài chơi không?
- Thời Niệm Niệm: Không đi đâu, mình đang ở bệnh viện.
Khương Linh gửi ghi âm giọng nói tới: “Hả? Cậu bị làm sao thế?”
- Thời Niệm Niệm: Không phải, là Giang Vọng, phải thực hiện một cuộc phẫu thuật.
Thật ra cuộc phẫu thuật này chỉ là tiểu phẫu, thời gian cũng không dài.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời vẫn còn chưa tối xuống, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng, thính lực cũng hơi sai lệch, không biết là do phẫu thuật không thành công hay là bởi vì thuốc gây mê nên giác quan bị ảnh hưởng.
Có thể nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang nói gì đó với bác sĩ, Thời Niệm Niệm đứng bên cạnh hắn.
Giang Vọng ngoắc ngón tay, cô nhanh chóng nắm lấy.
Hứa Ninh Thanh nghe bác sĩ nói xong, khẽ thở phào, tay ra dấu ‘Ok’ với Giang Vọng.
Có lẽ là vì thuốc gây mê, anh không nhớ rõ bản thân đã ngủ mất lúc nào, chỉ nhớ rõ cảnh trong mơ rất lộn xộn, đủ kiểu hình ảnh đan xen vào nhau, không theo một logic rõ ràng nào cả.
Hình ảnh cuối cùng, là khuôn mặt của Thời Niệm Niệm.
Lại sau đó, những cảnh tượng lộn xộn khiến người không thoải mái lập tức bay biến khỏi trí óc, chỉ còn lại một mình cô gái nhỏ, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn anh.
Giang Vọng bỗng nhớ tới một câu mà Thời Niệm Niệm đánh dấu khi đang đọc tài liệu trên bàn trước đây.
“Con quái vật ấy cắn nuốt một nghìn mảnh trăng, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng, chan chứa dịu dàng treo lơ lửng trên bầu trời, vùi lấp trong dải ngân hà mênh mông.”
Vừa nãy lúc đang làm phẫu thuật Thời Niệm Niệm có nói sơ qua với Khương Linh về việc phẫu thuật của Giang Vọng, lúc ấy Khương Linh đang ở cùng với Trần Thư Thư, không tới một chốc, hai người và Từ Phỉ đã xách theo một giỏ hoa quả cùng đến.
Hứa Ninh Thanh không quen biết ai nên tìm đại một cái cớ rồi đi trước.
Thời Niệm Niệm hỏi: “Sao mấy cậu lại tới?”
Khương Linh chỉ Từ Phỉ và Trần Thư Thư ở phía sau: “Hai người bọn họ ‘ngược chó’ trước mặt mình, lúc nãy ở ngay bên cạnh, đại ca làm phẫu thuật gì vậy?”
“Tai.”
“Á? Mình tưởng tai của anh ta đã khỏi rồi mà, chẳng phải trước đây anh ta có thể nghe thấy được hết đó sao?” Khương Linh hỏi.
Thời Niệm Niệm nói: “Là máy trợ thính.”
“Ồ.” Khương Linh cũng có chút thổn thức, hỏi, “Vậy phẫu thuật có thành công không?”
Cô nở nụ cười, gật đầu: “Bác sĩ nói là, rất thành công.”
Trần Thư Thư và Từ Phỉ vừa mới bị bắt quả tang yêu sớm, lần này không cần phải lấy Khương Linh làm cái cớ là nghỉ đông không được gặp nhau nữa, tới gần giờ cơm chiều thì vội vàng về nhà.
Ngày hôm qua là bị kí