Đệ cửu thập nhị chương: Hoa hồng và này nọ
Chu Nguyên xuất ngoại rồi, cuối cùng cũng thực hiện được mục tiêu của đời mình là ra nước ngoài du học. Thời nay làm học sinh rất khó khăn, cũng không biết có phải đã thành thói quen hay không, ra nước ngoài Chu Nguyên vẫn tìm công việc bán thời gian, làm giáo viên tại nhà cho một gia đình người Hoa, dạy đàn piano mà nàng đã ngượng tay mấy năm nay. Dù sao cũng đã luyện tập hơn mười năm đâu thể nói quên là quên, cho nên một lần nữa tập luyện lại, rất nhanh đã quen tay.
Mỗi ngày bận rộn học tập, nhín thời gian dạy đàn cho đứa trẻ hàng xóm hai tiếng, mỗi ngày trôi qua bận rộn nhưng phong phú.
Ngoại trừ mỗi ngày sẽ giành hơn 10' để quay video gửi về, Tô Mộc Nhiễm cũng không biết đã bao lâu mình không gặp Chu Nguyên, chắc là. . . lần video call nửa tháng trước. Nhìn Chu Nguyên hôm nay gửi video về kể truyện cho Lạc Lạc, Tô Mộc Nhiễm có chút thất thần nghĩ.
Bên này đã là hơn 8 giờ tối, bên Chu Nguyên có lẽ là ban ngày. Chắc đang giờ nghỉ trưa. . . nghĩ như vậy, nàng gõ khấu khấu cho Chu Nguyên.
【Có đó không?】
【Vâng?】 Đúng lúc đối phương đang online, trả lời rất nhanh.
【Em video call được không? Lạc Lạc muốn nói chuyện với em.】 Nàng liếc mắt qua nhìn Lạc Lạc đang luyện viết chữở bên kia, nhẹ hé môi, vẫy tay gọi, "Lạc Lạc, mau đến đây, có muốn nói chuyện với Nguyên Đại không?"
*