Sau khi họp xong với mấy thế lực trong liên minh hắc đạo thì Vương Cảnh Thần cùng Ngạn Tử Băng đến nơi trận chiến sẽ xảy ra. Mấy thế lực khác ngoài của cô và anh trong liên minh hắc đạo thì thực lực thua xa thuộc hạ Báo Hoang nhưng cô lại còn một con át chủ bài, đó chính là người trong quân đội.
_ Hắc vương, Hắc nữ vương các người tưởng với thế lực của bọn ngươi sẽ đấu lại được Báo Hoang. Ta công nhận thuộc hạ dưới trướng các ngươi đủ tư cách nhưng còn lại còn chưa xứng để thuộc hạ của ta phải động tay.- Một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ hình báo đen đứng trước mặt Vương Cảnh Thần cùng Ngạn Tử Băng nói. Hắn ta chính là chủ thượng bí ẩn của Báo Hoang, Đoan Mộc Dương.
_ Chưa chắc.- Vương Cảnh Thần lạnh lùng lên tiếng.
_ Vậy thì chúng ta xem xem ai là người thua.- Đoan Mộc Dương vừa kết lời thì bọn thuộc hạ phía sau xông lên.
Tứ đại Thiên long cùng Tam đại Hắc hổ dẫn đầu xông lên, tiếp là Lam, Ngạo và Diễm theo sau là bọn thuộc hạ. Thiên long cùng Hắc hổ thực lực không phải nói, ai đến tay bọn họ chính là chết không kịp thốt lên tiếng nhưng Ngạn Tử Băng không ngờ là Lam, Ngạo và Diễm lại có năng lực như vậy. Bọn họ cận chiến đều có kĩ thuật vô cùng tốt hơn nữa bí thuật lão luyện của mỗi người cũng thượng thừa, ra tay ngoan, chuẩn, lực đạo mạnh mẽ khiến đối phương chết ngay tức khắc, có chút nhạy hơn thuộc hạ phe cô. Ngạn Tử Băng bất giác nhìn sang Vương Cảnh Thần bên cạnh, đời này yêu người đàn ông này chính là may mắn lớn nhất đời cô.
_ Vợ thấy anh đẹp không?- Vương Cảnh Thần biết cô nhìn mình liền mở miệng trêu trọc.
_ Trong hoàn cảnh này mà anh còn trêu em, cũng chỉ có anh.- Ngạn Tử Băng thở dài nói. Đúng là lão công của cô a.
_ A... còn em cũng rất bình tĩnh. Anh thấy vợ anh không bình thường.- Vương Cảnh Thần cúi sát tai cô nói. Ngạn Tử Băng rùng mình, lão công dùng mỹ nam kế với cô luôn có hiệu quả. Nhìn biểu cảm đỏ mặt của cô anh cười. Ai bảo vợ anh lạnh lùng, bá đạo anh thấy cô ấy rất dễ thương, còn biết đỏ mặt.
_ Khụ, chúng ta cũng lên.- Thấy thuộc hạ phe mình từng người ngã xuống cô ho nhẹ ánh mắt lại trở nên sắc bén.
_ Được.- Vương Cảnh Thần điệu bộ cười mỉm cũng không còn. Anh cởi áo khoác ngoài ném vào trong xe cùng cô xông vào đám người. Bên kia Đoan Mộc Dương thấy Vương Cảnh Thần xông tới cũng tham chiến.
Hai người đàn ông ra đòn quyết liệt, thân thủ của Vương Cảnh Thần trên Đoan Mộc Dương là đương nhiên. Đoan Mộc Dương quay lại ra hiệu cho bọn thuộc hạ tốc chiến. Một lúc sau, thuộc hạ bên phe cô và anh chỉ còn hơn trăm người mà bên Báo Hoang còn hơn 600 người.
_ Haha, với số lượng người như thế các người chỉ có đường thua. Nếu chịu thua tôi sẽ cho các người một lối thoát.- Đoan Mộc Dương thấy thuộc hạ bên mình chiếm thượng phong liền cười ra tiếng. Bên kia ngoài mấy thuộc hạ dưới trướng cô và anh thì còn lại đều sắc mặt ngưng trọng. Phải, nếu chiến tiếp thì thương thế sẽ nghiêm trọng.
_ Phải không?- Lúc này Ngạn Tử Băng đột nhiên cười lạnh lên tiếng. Mặc dù tham chiến đã lâu nhưng trên người cô và anh đều chưa có một vết xước, hơi thở cũng ổn định bình thường.
_ Tiểu Phong, nhờ cậu.- Ngạn Tử Băng vừa lớn tiếng gọi thì từ hai bên một đám lớn người quân đội tiến tới. Đứng đầu chỉ huy là một thanh niên tầm 18,19 tuổi mặc bộ áo quân nhân. Mái tóc nâu ngắn, khuôn mặt baby vô cùng điển trai.
_ Sư phụ, ta sẽ cố hết sức.- Thanh niên đứng cạnh cô nói rồi ra lệnh cho quân nhân tiến lên chiến đấu với Báo Hoang. Đoan Mộc Dương hoảng hốt nhìn đám quân nhân mạnh mẽ lao tới, không ngờ bọn họ lại có quân đội trợ giúp, lần này Báo Hoang hoàn toàn không có đường lui chỉ đành đánh hết sức.
_ Đây là...- Vương Cảnh Thần nhíu mày nhìn thanh niên vừa đến, hắn ta gọi vợ anh là sư phụ hơn nữa...sao lại đứng gần vợ anh như vậy