31.
Vài ngày sau ta mang theo một bầu rượu đến Chiêu Nhân Cung, nơi đang giam giữ Nhị hoàng tử.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hình dung hắn đã tiều tụy, khuôn mặt qua loa.
Ta đưa bầu rượu cho hắn.
Hắn không đáp lại nên ta để trước mặt hắn.
Ta rót cho mình một ly đầy, rồi hỏi:
“Triệu Du, ngươi có hối hận vì ngày đó không đồng ý hợp tác với ta hay không?”
Hắn nhìn xuống đất, ánh mắt chết lặng, coi ta như không tồn tại.
Dù bị hắn làm ngơ nhưng ta không tức giận, tự nói với chính mình.
“Ngươi có biết mẫu phi của ngươi vì lý do gì mà nhanh chóng nhận tội hay không? Vì ta đưa bạc cho tên thái giám đang chăm sóc mẫu phi ngươi nói hắn cứ việc dụng hình với mẫu phi ngươi, không được mềm lòng, lại còn nhờ hắn nhắn gửi cho mẫu phi ngươi một câu.”
“Ta nhờ thái giám nói với bà ta rằng, ngươi cũng chịu hình phạt tương tự ở phòng bên cạnh.”
“Mẫu phi ngươi a, bà ta chịu nhiều hình phạt như vậy, trước sau không nói một lời, nhưng sau khi nghe câu đó liền khai nhận.”
Ta nói xong, Triệu Du cuối cùng cũng phản ứng.
Hắn ta cười điên cuồng, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó tiếng cười nhạt dần, máu chảy theo khóe miệng của hắn.
Hắn đã chết.
Ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thi thể của hắn. cho dù sau khi chết, ta vẫn nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của hắn.
Tất nhiên là hắn hối hận rồi.
Hắn hối hận vì đã không nhìn ra được ý đồ của ta mà giết ta trước.
Ta thở dài, lẩm bẩm mà nói:
“Đừng trách ta tàn nhẫn, cũng đừng nghĩ rằng ngươi vô tội.”
Nếu không phải ta và nương lên kế hoạch trước, hai ta có khả năng bị lời đồn của Nhu tần ép tới chết.
Hoặc là đến cuối cùng, ta làm bọ ngựa bắt ve, con chim hoàng tước như hắn cũng sẽ nhảy ra ăn ta.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Đều là giống nhau.
“Ngươi biết làm sao rồi phải không?” Ta hỏi thái giám trông coi.
Thái giám trong coi cúi đầu khom lưng: “Nô tài hiểu rõ, Nhị hoàng tử mưu hoa thất bại, thừa nhận hành vi phạm tội, nản lòng thoái chí, đâm trụ mà chết.”
Ta gật gật đầu, phần còn lại liền giao cho hắn đi xử lý.
Ta cầm ly rượu của mình lên, rải trên mặt đất.
Triệu Du lên được bình an.
32.
Nhị hoàng tử đã chết.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không gây ảnh hưởng gì trong cung.
Ngoại trừ Hoàng hậu và Ngọc phi vui mừng vị loại được một Hoàng tử cạnh tranh, những người khác chỉ thở dài hai tiếng.
Hơn nữa gần đây trong cung cũng có vài hỷ sự, mọi người đều vui mừng, không ai để ý tới hắn.
Từ ngày uống canh bổ dưỡng do đích thân nương ta hầm, Hoàng thượng thân thể càng thêm cường tráng, ngày ngày sinh long hoạt hổ, hàng đêm sủng hạnh phi tần.
Nhờ sự kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ như vậy, có nhiều phi tần đã mang thai.
Hoàng thượng đại hỷ.
Thế là nương ta hầm thêm nhiều loại canh bổ dưỡng khác nhau.
Từ góc độ này mà nói, hiếm khi trong cung lại hòa thuận vui vẻ.
Một khi đã như vậy, ta đây cũng nên tiếp tục làm việc ta nên làm.
Ta mở lá thư trên tay ra.
Phía dưới là chữ ký của Tam hoàng tử Triệu Cẩn.
33.
A nương ta lấy lý do vừa bị “yếm”, thân thể không khỏe nói Hoàng thượng đi tìm phi tần khác, tuy Hoàng thượng muốn ở bên nương ta, nhưng thân thể tràn đầy tinh lực, dù sao cũng cần chỗ phát tiết, nên cũng rời đi.
Hoàng thượng không ở đây, hàng ngày ta đều ở Hàm Nguyệt cung cùng nương ta.
Tam hoàng tử muốn gặp mặt, hẹn ở Ngự Hoa viên, nói là muốn cảm ta đã cứu mẫu phi hắn.
Chỉ là Hàm Nguyệt cung không phải nơi hắn có thể tùy tùy tiện tiện đi vào, nên hắn mới viết thư cho ta.
Ta viết thư trả lời hắn, chỉ là sửa lại điểm hẹn một chút, không ở Ngự Hoa viên mà đổi thành Ỷ Mai viên.
Bên cạnh Ỷ Mai viên có một còn đường nhỏ, là con đường Đại hoàng tử mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương sẽ đi qua.
Ngày hôm sau ta dậy sớm, trang điểm một chút.
Dùng chì kẻ mắt đắt tiền nhất, bôi phấn tươi nhất, mặc bộ quần áo đẹp nhất.
Đồng thời, mang theo một bao thuốc bột.
Ta đi vào Ỷ Mai viên, Tam hoàng tử Triệu Cẩn sớm đã ở nơi đó chờ đợi.
“Cửu An!” Hắn nhìn thấy ta, có chút kích động mà chạy tới.
“Tam hoàng tử, ngài tìm ta chuyện gì a?” Ta biết rõ vẫn cố hỏi, dùng tay hất tóc, trong lúc lơ đãng, lộ ra cái cổ trắng tinh tế.
Sau đó ta liền nhìn thấy hắn mặt có một tia ửng đỏ, ấp a ấp úng nói: “Ta chính là, chính là…… Ta chính là muốn giáp mặt cảm ơn cô, mẫu phi ta có thể ra khỏi lãnh cung ít nhiều có cô giúp đỡ.”
Ta có chút thích thú nhìn hắn: “Chỉ cảm ơn ta bằng lời thôi, ngài thật không có thành ý!”
“Không không, ta nhất định sẽ báo đáp cô!” Hắn nóng nảy, vội vàng nói.
“Báo đáp như thế nào a?” Ta tiến lên một bước, cách hắn gần một ít, hỏi.
“Ta, ta……” Hắn lại nhất thời trả lời không được.
Ta nhoẻn miệng cười, định trêu đùa tâm tư của hắn, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tam hoàng tử, ngài có phải thích ta hay không?”
Mặt hắn đỏ chét, sau một lúc lâu, ngơ ngác gật gật đầu.
Ta không khỏi cười lên tiếng.
Sau khi suy nghĩ, ta tiến thêm một bước, khẽ nhón chân và hôn nhẹ lên mặt hắn.
Sau đó ta như thẹn thùng, quay mặt rời đi.
Nhưng là ở lúc xoay người trong nháy mắt, ta giống như “vô tình” vướng ngã, lại “không cẩn thận” níu lấy ống tay áo hắn, kéo hắn ngã xuống đất. Bạ