Trì Hàn chưa bao giờ nghĩ qua Tần Văn sẽ lừa hắn, cho nên đối với năm chữ "Tin tức tố rối loạn" này không chút nghi ngờ, lúc này xem Tần Văn trầm mặc không nói, quanh người một mảnh áp suất thấp, hắn cho rằng đó là triệu chứng của bệnh, giọng điệu không khỏi thả lỏng chậm rãi "Tần Văn, chờ lần này trở về, tôi cùng em đi bệnh viện nhé?"
Tần Văn siết chặt cánh tay, đôi mắt vẫn rũ xuống, sau đó rất kiên quyết mà lắc đầu.
Hành động này không hiểu sao làm bùng lên lửa giận trong lòng Trì Hàn, như là một khối đá bị che lại nhô lên, không dễ nhìn thấy, nhưng khối đá đột nhiên bị vạch trần, các loại nham thạch nóng chảy "Bùm bùm" vỡ tung ra ngoài, tin tức tố trong phòng xảy ra chút biến hoá, Tần Văn có chút buồn bực trong lòng, nhưng nói gì đi nữa cậu cũng sẽ không theo Trì Hàn đi bệnh viện, kiểm tra toàn thân thì chuyện gì cũng rõ ràng, cậu không có khả năng gánh vác nổi hậu quả này.
Con ngươi Trì Hàn chợt co rút lại, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, đột nhiên nghiêng người đè mặt Tần Văn đối mặt với mình trên giường, lạnh lùng nói "Cái gì gọi là có thể không cần phải xen vào chuyện của em? Tần Văn, ý em là mỗi ngày tôi đều là tự mình đa tình?"
Tần Văn quay đầu sang một bên "Tôi chưa bao giờ nói như vậy"
"Vậy ý em là gì?" Giọng điệu Trì Hàn bỗng chậm lại, tâm tư vừa động "Hay là... căn bản không phải tin tức tố rối loạn?"
Đây là khả năng duy nhất Trì Hàn có thể nghĩ đến, theo lý mà nói sẽ không xảy ra, nhưng không biết vì sao nhìn thái độ này của Tần Văn, hắn lập tức buột miệng thốt lên, sau đó thấy người dưới thân sắc mặt cứng đờ, hung hăng nhắm mắt lại.
Ánh mắt Trì Hàn sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu cậu, tựa như cho dù Tần Văn không nói hắn cũng có thể biết được đáp án, không phải tin tức tố hỗn loạn thì còn có thể là cái gì? Sương trắng bốc lên, dấu vết loé lên trong đầu Trì Hàn, nhưng không kịp bắt giữ.
Hoặc là không phải tin tức tố hỗn loạn, hoặc là tin tức tố hỗn loạn tạo thành tâm lý kháng cự.
Trì Hàn nhanh chóng suy nghĩ, tin tức tố trong người bất giác toát ra vài phần sắc bén, Tần Văn lúc này không chịu nổi địch ý, lập tức kêu lên một tiếng, Trì Hàn vội vàng buông cậu ra, đem người ôm vào trong lòng, không nói hai lời gỡ miếng dán tuyến thể rồi cắn.
Một loạt động tác não chưa kịp nghĩ qua, đúng là càng thêm "Từ tâm".
Tần Văn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hốc mắt đỏ lên, cậu dựa vào vai Trì Hàn nhắm mắt, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy... Mỗi động tác quan tâm của Trì Hàn đều có thể khiến cho tâm trạng cậu lâng lâng.
Khẩu thị tâm phi.
Trì Hàn ghé vào tai Tần Văn "Tôi đi lấy đồ ăn rồi vào ngay"
Tần Văn nhíu mày, tiêu hoá xong những lời này mới buông ra.
Nhưng chờ đến khi Trì Hàn quay về, hương bạc hà nồng đậm tràn ngập toàn bộ phòng ngủ, lộ ra một cổ hương vị thối nát, như là vườn bạc hà bị người ta giẫm nát vào ngày mưa, cành lá lẫn với bùn đất, thậm chí có chút mùi tanh.
Sắc mặt Trì Hàn thay đổi, kỳ động dục?
Tần Văn nằm nghiêng ở trên giường, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, dừng ở trong mắt Trì Hàn chính là một đóa hoa đào đang nở rộ. Cậu khó chịu mà nắm chặt quần áo trước ngực, ý thức mông lung cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ? Thế mà lại động dục vào ngày đầu tiên tới đây, nhưng mà... Tần Văn khó chịu mà nức nở một tiếng, nhưng lại chống lại bản tính của Omega: Đó chính là không có tôn nghiêm mà đòi hỏi Alpha.
Trì Hàn nhất định cảm thấy mình rất phiền, cảm xúc tiêu cực trong tiềm thức dâng trào mãnh liệt, hoá thành lưỡi dao sắc bén xuyên qua tim cậu, làm Tần Văn trong lúc nhất thời khó chịu đến mức hận không thể chết.
Thời kỳ động dục là lúc Omega khó khăn nhất không gì sánh nổi, Tần Văn mang thai càng chống chọi lại phản ứng dữ dội, chỉ là tin tức tố ngày càng nồng nặc, đến cuối cùng hương bạc hà nồng đậm từ rễ cây đến cành lá toàn bộ đều thối rữa.
"Trì Hàn..." Tần Văn vô thức gọi.
Một tiếng này đem Trì Hàn từ trong ảo ảnh lôi trở về, đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Hắn luôn nghĩ đến việc cùng Tần Văn làm loại chuyện này. Hắn bước đến mép giường, chậm rãi ngồi xuống, sau đó gỡ mắt kính của Tần Văn xuống, đầu ngón tay ôn nhu lại như suối băng đối với Tần Văn cả người đang nóng cháy.
Tần Văn mở to mắt, rừng đào màu đỏ đậm tức khắc hút hồn Trì Hàn.
Trì Hàn hít một hơi ngắn, nhớ tới đánh giá của một số người đối với Tần Văn: Chỗ nào giống Omega chứ, thân thể không nhỏ nhắn mềm mại, một chút hấp dẫn cũng không có.
Cái này mà gọi là không có á?! Trì Hàn rất muốn nói những người đó tròng mắt có phải có vấn đề hay không.
"Rất khó chịu sao?" Giọng nói Trì Hàn như nhũn ra.
Trong mắt Tần Văn ngập nước, gật gật đầu.
Trì Hàn dụ dỗ "Em có còn nhớ... chúng ta không có ly hôn không?"
Lần này thời gian Tần Văn im lặng lâu hơn một chút, sau đó do dự gật đầu.
"Vậy thì em có phiền không nếu tôi sử dụng quyền lợi của mình với tư cách là một người chồng hợp pháp?" Trì Hàn phóng ra tin tức tố đủ để Tần Văn thần hồn điên đảo "Tần tiên sinh?"
Một câu "Tần tiên sinh" này liền đem lý trí Tần Văn đánh bay hoàn toàn, mặt cậu đỏ lên, môi mỏng mấp máy, Trì Hàn hiểu được, là "Không", không phiền.
Hình như có gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương tuyết tùng sảng khoái, cùng với hương bạc hà hoà quyện với nhau, phá lệ mà vô cùng phù hợp.
Trong đầu hắn lần thứ hai hiện lên một ít hình ảnh, lúc Trì Hàn mây mưa ở Vu Sơn còn có thể rút ra một tia lý trí tự hỏi, có lẽ hắn thật sự chạm qua Tần Văn trước khi ly hôn.
Thật là đẹp mắt, Trì Hàn cảm thấy Tần Văn có nhíu mày cũng vẫn đẹp, lợi thế của hắn với tư cách là một Alpha hàng đầu đã bộc lộ hết vào lúc này, đó chính là triền miên không dứt.
......... (Hehe không có H đâu