"Nó đã chết rồi sao?"
Vương Nhạc Hạo nghi ngờ đặt Tiểu Hắc xuống, lúc này, ông vừa vặn đối diện với ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
"Tại sao mọi người lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?"
Khóe miệng Vương Tư Kỳ giật giật, cô ấy chống đỡ lại cảm xúc muốn phàn nàn, dù sao thì đây cũng là cha của cô ấy.
Gâu~
Một tiếng sủa yếu ớt của chó con phát ra từ trên bàn.
Tiểu Hắc nâng cái đầu lông xù lên, giãy giụa muốn đứng lên.
Mọi người nhìn thấy bộ lông của cục bông nhỏ trắng như tuyết đó lóe ra ánh sáng trắng. Nhanh nhấ